Chạy Về Phía Em

Chương 1



Con trai tôi học quá kém, bị mời phụ huynh đến trường.

Giáo viên chủ nhiệm của nó là bạn trai cũ của tôi.

“Nhìn cái thành tích này xem, chắc chắn là di truyền từ em.”

“Quá khen, có một nửa công lao của anh.”

Sau khi bất cẩn nói ra tiếng lòng, tôi mới phát hiện ánh mắt anh nhìn tôi không đúng lắm.

Tôi câm nín.

Nếu tôi bảo tôi nói phét, anh có tin không?

1,

Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi bị gọi đến trường vì thằng con trai ngốc của mình.

Tôi hùng hùng hổ hổ đến trường, chuẩn bị dạy cho thằng ranh con nhà mình một bài học.

Không ngờ có rất nhiều phụ huynh cũng bị gọi tới, còn có cả tên người yêu cũ đẹp trai đến mức không thể đẹp trai hơn của tôi cũng xuất hiện ở đây nữa.

“Phụ huynh em Tống Dĩ Hiên đến rồi đúng không?”

“Mau tới đây lấy bài thi của em ấy và bảng điểm của cả lớp.”

Người đang nói không ngẩng đầu lên, nhưng tôi thật sự đã quá quen thuộc với giọng nói này.

Nó giống hệt với giọng nói từng thì thầm vào tai tôi ngày xưa.

Bỗng nhiên cảm thấy không vui.

Tôi vừa nhè nhẹ bước đi vừa liếc mắt lên nhìn, sau đó tôi sợ ngây người.

Chỉ mới nhìn trán và lông mày, tôi đã nhận ra người này là ai.

Giang Thiệu, người yêu cũ của tôi, đã chia tay từ bảy năm trước.

Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Hơn nữa, lại còn vì thằng con ngốc nghếch của mình…

May mà thằng bé có ngoại hình giống tôi.

Tôi không dám mở miệng trả lời, chỉ kéo vành mũ xuống rồi bước tới, nhận lấy mấy tờ giấy từ đôi bàn tay trắng trẻo khỏe mạnh của anh, sau đó tránh sang một bên để những phụ huynh khác đến lấy phiếu điểm.

Lúc này, tôi chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống.

Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước…

Vừa mới vào lớp 1, thi được có 67 điểm, đúng là nghịch tử…

Ít nhất ngày xưa mẹ nó còn được 70 điểm!

Sau khi phát xong bảng điểm, Giang Thiệu nói qua loa đại khái tình hình một chút.

“Những phụ huynh được mời tới hôm nay đều là phụ huynh của mấy em học sinh đứng top10 từ dưới lên.”

“Thi khảo sát không nói lên điều gì, nhưng giờ các em ấy mới học tiểu học, mong các bậc phụ huynh quan tâm đến con em mình hơn.”

“Thi không tốt là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này sẽ đả kích đến lòng tự tin của con em chúng ta, đây mới là chuyện lớn.”

Tôi không nghe lọt hết những gì Giang Thiệu nói, lúc này trong đầu tôi chỉ có mấy chữ.

Top10 từ dưới lên…

Tôi tức đến mức run lên, cầm bảng điểm lên đếm thứ hạng của con mình.

Ừm, rất tốt.

Đứng thứ ba từ dưới lên.

Thằng nhóc Tống Dĩ Hiên không muốn sống nữa rồi!

Giang Thiệu chậm rãi nói đến vấn đề của từng đứa một.

Tôi lén ngước nhìn anh, không nhịn được mắng một câu.

“Yên tâm, tối nay về tôi sẽ b ă m chớt thằng bé kia!”

Gương mặt của Giang Thiệu vẫn như xưa, vẫn anh tuấn như vậy, ngũ quan hài hòa, làn da cũng không thay đổi mấy.

Thứ duy nhất thay đổi… có lẽ là khí chất.

Trước kia anh lạnh lùng hờ hững, cho người khác cảm giác không dám đến gần.

Bây giờ… có vẻ dễ gần hơn một chút.

Ngẫm lại năm đó, mỗi lần anh đứng trên bục giảng, diễn thuyết trước toàn trường, tôi sẽ vui vẻ giới thiệu, “Nhìn xem, bạn trai tui quá đẹp trai!”

Ai mà ngờ, sau khi chia tay mấy năm, anh ấy lại chạy đến bục giảng của con trai tôi để tỏa sáng.

2,

Giang Thiệu dường như thật sự sợ làm tổn thương đến sự tự tin của mấy đứa nhỏ, nên anh còn an ủi phụ huynh một chút…

Còn nói, chỉ cần phụ huynh đốc thúc con cái học hành, cần bù cù thông minh…

Tên nghịch tử nhà tôi được vinh dự nhắc tên.

Tôi nắm chặt nắm đấm.

“Ai là phụ huynh của Tống Dĩ Hiên?”

Tôi cứng đỡ người, không dám lên tiếng.

Giang Thiệu hỏi lại một lần nữa.

Các bậc phụ huynh khác cũng nhìn qua nhìn lại, “Là ai vậy, sao thầy giáo hỏi lại không trả lời.”

Tôi cắn răng đứng dậy, cố tình gằn cổ họng.

“Tôi đây.”

Giang Thiệu khựng lại một chút, chầm chậm nhìn về phía tôi.

“Phụ huynh của Tống Dĩ Hiên?”

Tôi cắn răng, “Đúng.”

Khóe môi đang nở nụ cười gần gũi của anh hạ xuống, toàn thân tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo.

Tôi không dám nói lời nào, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng.

“Thành tích của Tống Dĩ Hiên mặc dù không quá tốt, nhưng kĩ năng sống lại rất xuất sắc, cô có thể chia sẻ phương pháp giáo dục của mình một chút không?”

Tôi cứng đờ, mỉm cười gượng gạo.

Chắc chắn là Giang Thiệu đã nhận ra tôi.

Hỏi như thế này, chắc chắn là dùng việc công để báo thù riêng!

3,

Tôi chỉ đá anh có một lần, vậy mà anh lại trả thù tôi!?

Nếu để anh biết Tống Dĩ Hiên là con mình…

Hậu quả thật đáng sợ.

Không được, không được nghĩ đến chuyện đó nữa!

Còn về câu hỏi kia…

“Việc gì thằng bé làm được tôi đều để nó làm, con trẻ thông minh hơn phụ huynh chúng ta nghĩ rất nhiều.”

Mấy chữ đằng sau, là tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Giang Thiệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Ừm, đúng là thông minh hơn nhiều.”

Tôi: “…”

Tôi nghi ngờ anh đang đá đểu tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.

Giang Thiệu lại cầm bảng điểm lên, đọc lại thành tích của học sinh thêm một lần.

Khi nghe thằng bé được 89 điểm môn Anh, hai mắt tôi sáng lên.

“Không tệ, ít nhất cũng qua được môn tiếng Anh rồi, ngày xưa đi học mẹ nó chưa từng được điểm cao như vậy…”

Giang Thiệu, “…”

“Xem ra thành tích này của em ấy là di truyền từ cô.”

Di truyền từ tôi? Đứng thứ ba từ dưới lên?

Ít nhất tôi cũng đứng thứ năm từ dưới lên đó!

Trong lúc tức giận, tôi vô tình nói ra tiếng lòng, “Quá khen, trong đó có một nửa công lao của anh.”

Không khí ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Mười mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía tôi, tất cả đều như đang muốn hỏi, “Cô vừa nói gì?”

Tôi cũng chưa hoàn hồn.

Đậu má!! Người ta còn chưa kịp nhìn ra có gì bất thường, tôi đã tự mình khai rồi?

Có vẻ trí thông minh của con trai là di truyền từ tôi thật.

Tôi khóc không ra nước mắt, “Không phải vậy, thầy nghe tôi giải thích, ý tôi là… sự chỉ bảo, giáo dục của thầy cũng quan trọng không khác gì gen di truyền.”

4,

Lời giải thích này nghe rất khó tin.

Cũng chẳng biết anh có tin không.

Anh nhìn tôi một chút rồi tiếp tục nói đến những vấn đề của học sinh khác.

Sau khi xong xuôi, phụ huynh lần lượt rời đi.

Tôi len lỏi vào đám người, định chuồn đi cùng họ.

Bước về phía trước một bước, không di chuyển.

Bước thêm bước nữa… Sao vẫn còn ở đây.

Tôi run rẩy quay đầu, quả nhiên, Giang Thiệu đang dùng hai ngón tay nắm lấy quai balo của tôi.

“Muốn chạy à?”

Nói thật, trước kia tôi chỉ hận không thể dính trên người anh 24/24, nếu nghe được anh nói vậy, tôi sẽ vui vẻ như vừa được ăn KFC.

Nhưng giờ khác rồi, tôi chỉ muốn tránh đi thôi.

Tôi ngượng ngùng giải thích, “Không có, không có chạy, chỉ là… thấy người khác đi về nên tôi cũng đi về thôi, vừa nãy tôi nói lung tung thôi, anh đừng hiểu lầm…”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner