Nói thì nói thế, nhưng hai chân tôi bất giác run lên.
“Được, không hiểu lầm. Vậy em giải thích cho tôi…”
“Chúng ta chia tay bảy năm, em có một đứa con sáu tuổi, tóm lại là chuyện gì xảy ra?”
“Mà bảy năm trước, em còn chưa tốt nghiệp.”
Giang Thiệu thản nhiên hỏi tôi, giống như là đang nói đến chuyện của người khác.
Nhưng tôi hiểu ý của anh.
Tôi ở bên Giang Thiệu từ năm ba đại học, đến năm 4 tôi đi thực tập, chúng tôi chia tay.
Dựa theo thời gian này có thể tính ra…
Có thể nói là không một kẽ hở.
5,
May thay, đúng giờ khắc nguy cấp, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên ở cửa.
“Mẹ ơi, mẹ đến đón con rồi sao, con rất nhớ mẹ~ Mẹ ơi, con đói quá~”
Không hổ là con trai ngoan của tôi, đúng thời khắc mấu chốt có thể cứu mẹ nó thoát khỏi bể khổ.
Cái mông của nó được bảo vệ rồi, tối nay sẽ không bị đ ánh nữa.
Tôi ngượng ngùng cười, “Con trai tôi đói bụng rồi, tôi phải đưa nó đi ăn đã.”
“Thầy không cần tiễn đâu, hẹn gặp lại.”
Nói xong, tôi ôm con trai chạy đi, đầu không ngoảnh lại.
Ra đến cổng trường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, đứa con trai trong vòng tay tôi đột nhiên lên tiếng.
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Thầy Giang có việc tìm mẹ sao? Thầy ấy vẫn đi sau chúng ta kìa.”
Tôi, “…”
Tôi len lén ngoảnh đầu lại.
Quả nhiên, Giang Thiệu đang đi theo chúng tôi, chiều cao 1m9 khiến anh có ưu thế rất lớn…
Anh chỉ đi bộ thôi mà cũng nhanh gần bằng tốc độ chạy của tôi.
Thấy khoảng cách chỉ còn khoảng 20 mét, tôi vội vác con trai lên rồi chạy nhanh về phía xe ô tô.
Khởi động, bẻ lái, đạp ga!
Sau ba giây ngắn ngủi, tôi chỉ để lại cho anh một làn khói.
Sau khi về đến nhà một lúc lâu, trái tim loạn nhịp của tôi mới từ từ bình tĩnh lãi.
Không thể trách tôi hèn nhát, phải trách Giang Thiệu quá đáng sợ.
Khi còn bên nhau, có lần tôi chơi game, gọi người đi rừng là “anh trai đi rừng”.
Kết quả là Giang Thiệu nắm lấy tay tôi, “Anh trai? Gọi quen miệng như thế, xem ra em có không ít anh trai nhỉ.”
…
Sau khi tôi thở hổn hển, đỏ mặt gọi anh là ‘anh trai’ mười lần, anh mới miễn cưỡng tha cho tôi.
6,
Vừa bình tĩnh lại được một chút, đứa con trai lại không chịu tha cho tôi.
Thằng bé chớp mắt, bám lấy tôi hỏi, “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại sợ thầy Giang?”
“Ai, ai sợ cơ?”
Để ngăn cho thằng bé không hỏi nữa, tôi tranh thủ di chuyển sự chú ý của thằng bé.
“Con giải thích cho mẹ đi, tại sao chỉ thi được 67 điểm? Ai dạy con hả bạn học Tống Dĩ Hiên.”
Đứa nhỏ nghiêm túc, “Mẹ dạy ạ.”
Tôi, “…”
“Chắc là con di truyền từ mẹ.”
Tôi, “…”
Tôi không cảm xúc nói, “Còn có một nửa công lao của thầy Giang các con nữa.”
Thằng bé bắt chước người lớn thở dài, “Mẹ, chúng ta không nên trốn tránh trách nhiệm, đây là nguyên tắc làm người mà mẹ dạy con.”
Tôi, “…”
Được lắm, con trai tôi không thừa hưởng được trí thông minh của Giang Thiệu, trí thông minh của nó di truyền 100% từ tôi.
…
Dỗ mãi thằng bé mới chịu đi ngủ.
Tôi gọi điện cho bạn thân của mình.
“Không phải chỉ là mời phụ huynh đến trường thôi sao? Nhìn mặt mày như đưa đám vậy?”, Có vẻ nó đang ăn cái gì trong miệng, nghe không rõ lắm.
Tôi tuyệt vọng nói, “Tao gặp lại Giang Thiệu.”
“WTF!” Một tiếng mắng ch ửi vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó là tiếng ho liên tục của cô bạn thân.
“Ai ai ai cơ? Giang Thiệu? Là học trưởng trường chúng ta sao? Mày gặp ông ấy ở đâu? Tình cũ không rủ cũng tới à?”
Tôi cười lạnh, “Tình cũ không rủ cũng tới? Ông ấy đang là chủ nhiệm lớp của con trai tao.”
Bạn thân, “???”
“Cái gì cơ? Không phải ông ấy được nhà trường tiến cử sao? Sao lại đi làm giáo viên tiểu học rồi?”
“Ông ấy có nhận ra mày không? Có nhận ra con chúng mày không?”
Tôi im lặng, “Nhận ra tao rồi, nhưng thằng bé nhìn giống hệt tao, ông ấy nhìn ra thế nào được.”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Con trai của tao không những bề ngoài giống tao, học lực cũng giống tao 100%, không có một điểm nào giống ông ấy cả.”
Cuối cùng, tôi tuyệt vọng nói, “Chỉ sợ ông ấy lại mời phụ huynh thêm vô số lần nữa thôi.”
Nghe tôi nói xong, cô bạn thân vừa lo lắng bỗng bật cười.
“Ai bảo trước kia mày cứ đòi sinh đứa bé ra? Đáng đời! Ai ngờ được nó là con trai của chủ nhiệm lớp chứ ha ha.”
Tôi lập tức cúp điện thoại.
Nếu không phải ngày xưa nghe nó xúi bậy, tôi cũng sẽ không dám theo đuổi Giang Thiệu.
7,
Hôm sau, khi đón con trai tan học về, lúc ăn cơm tối, tôi lo lắng hỏi.
“Ừm… thầy giáo con hôm nay có hỏi con cái gì không? Có tìm con nói chuyện riêng không?”
Thằng bé mờ mịt nhìn tôi, nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu rồi mới nhẹ nhàng nói.
“Không ạ, thầy chỉ để tụi con điền vào mẫu thông tin học sinh thôi.”
Là chủ nhiệm lớp, vừa khai giảng đã thu thập thông tin của học sinh, ừm… cái này không có gì bất thường.
“Bảo bối, con có thể lén hỏi giáo viên khác giúp mẹ xem tại sao thầy Giang lại trở thành giáo viên chủ nhiệm của tụi con không? Nhìn thầy ấy không giống giáo viên cho lắm.”
Đâu chỉ không giống, rõ ràng anh là nhân tài nghiên cứu khoa học, bỗng nhiên chuyển tới đây làm giáo viên tiểu học, thật sự rất kì lạ!
Tôi cứ nghĩ thằng bé chỉ gật đầu đồng ý thôi, không ngờ nó lại kiêu ngạo giơ tay lên.
“Mẹ ơi, con biết nè!”
“Thầy Giang đến Bắc Thành có việc, giáo viên chỉ là công việc tạm thời thôi.”
“Đến khi xong việc, thầy ấy sẽ đi.”
Sẽ đi?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, quãng thời gian gian nan này sẽ mau chóng qua thôi.
Nhưng mà, Giang Thiệu dạy học…
Nhớ lại năm đó, vì muốn ngày ngày được ở bên Giang Thiệu, tôi không tự lượng sức mình mà chọn môn tự chọn toán cao cấp để được học cùng anh.
Toán là môn tôi yếu nhất, càng học càng thấy khó.
Giang Thiệu muốn tôi hiểu bài, anh ấy kiên nhẫn giải thích một bài toán cho tôi tận ba lần.
Kết quả là kì thi cuối kì tôi được 95 điểm…
Có trời mới biết, trừ lần may mắn trong kì thi đại học, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi đạt điểm cao như vậy.
Nhưng mà… kiểu dạy học của Giang Thiệu rất ma quỷ.
Vậy mà thằng con trai của tôi lại rơi vào bể khổ.
Càng nghĩ càng đau thương, tôi yên lặng gắp cho thằng bé một cái đùi gà.
“Ăn đi, con học hành vất vả rồi.”