“Sao lại tiêu tiền cho bà thế?” Bà nội nói vậy nhưng lại bật cười: “Sớm đã nói với con rồi, con nên tiết kiệm số tiền này, bà nội vô dụng, sẽ liên lụy đến con, không thể tiêu hết số tiền vào đại học của con được. “
Chu Vãn đặt cái bàn nhỏ trên giường, mở ra tô mì còn bốc khói: “Bà nội, bà mau ăn đi.”
Cô lấy ra một ống thuốc mỡ khác trong ngăn kéo rồi bôi lên vùng da đỏ cho bà, dùng đầu ngón tay gãi có thể dễ làm da bị vỡ và nhiễm trùng. Một bên cô bôi thuốc, một bên mát xa bằng các đầu ngón tay theo chuyển động tròn để giảm bớt cơn đau.
Vừa xoa bóp, cô vừa cụp mắt xuống và nói: “Bà nội, bà không cần lo tiền học cho con, con đã nghĩ rồi. Trường con có chế độ khen thưởng, chỉ cần con có thể vào được đại học tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì sẽ có tiền thưởng tương ứng, cũng khá nhiều. Như vậy cũng đủ để trả học phí bốn năm đại học rồi.”
Bà nội vỗ vỗ tay cô: “Bà nội biết con là người hiểu chuyện, thông minh, nhưng bà đau lòng tuổi con còn nhỏ như vậy không chỉ chăm chỉ học hành mà phải lo lắng nhiều thứ đến thế.”
Chu Vãn lắc đầu.
“Chỉ mong Vãn Vãn của chúng ta khổ tận cam lai. Cuộc sống sau này sẽ thuận lợi suôn sẻ, tâm tưởng sự thành[2], có hứa hẹn, có thành tựu.”
[2] Tâm tưởng sự thành: muốn gì được nấy.
Nói đến đây, bà nội dừng lại rồi nói: “Không, không, thực ra Vãn Vãn của bà không cần phải là người thành công trong mắt người khác. Bà chỉ mong con vui vẻ tự do, trở thành một người thiện lương.”
Đầu ngón tay Chu Vãn ngừng lại.
Là một người thiện lương.
Con ngươi màu nâu đậm của cô gái hơi sâu, nuốt chửng bao nhiêu tâm tư đen tối không nói nên lời.
“Bà nội.” Chu Vãn nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào mới có thể được coi là một người thiện lương?”
Bà nội cười và nói: “Vãn Vãn bây giờ chính là một người thiện lương.”
Chu Vãn không nói thêm nữa, tiếp tục bôi thuốc mỡ.
Khuôn mặt cô thông minh, thành tích không tệ, rất ngoan ngoãn. Có lẽ những ai quen cô sẽ nhận ra điều này – cô là một người thiện lương.
Chỉ có Chu Vãn biết rõ. bản thân không phải người tốt.
Lòng căm thù của cô dành cho Quách Tương Lăng đã hình thành từ rất sớm, thỉnh thoảng cô sẽ khao khát tình yêu thương của mẹ, đôi khi ghét sự giả tạo của bà ta, muốn trả thù bà ta và muốn bà ta phải trả giá cho hành động của mình.
Bạn bè xung quanh đều rất ấm áp, yêu thích hay chán ghét đều hiện lên trên mặt, ngay cả tên khốn Mã Thiệu mà cô gặp hôm nay chí ít cũng hư hỏng một cách đơn thuần vô tư.
Nhưng cô lại giấu tính xấu của mình ở trong lòng.
Cô đã quen với việc cải trang từ khi còn nhỏ.
Cô lặng lẽ tiếp cận Lục Tây Kiêu, dùng cách bỉ ổi như vậy chỉ để trả thù Quách Tương Lăng.
Trong phòng tối mờ, hai mắt Chu Vãn dần dần đỏ lên.
Trong lòng cô tự giễu, cô thật sự rất xấu xa, rõ ràng cô đã tự mình quyết định hết chuyện này rồi, vậy mà giờ phút này lại đang trách người trách số phận, ép cô phải như vậy, mà cô còn muốn ra vẻ tủi thân đau lòng của người bị hại.
Chỉ có lần này.
Chu Vãn thầm nhủ bản thân chỉ có lần này.
Cô chỉ xấu xa lần này.
Thoát ra khỏi hận thù bao nhiêu năm qua, cô sẽ làm một người thiện lương.
“Đúng rồi.” Bà nội cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Ngày mai là giỗ của bố con. Nếu có thời gian thì nhớ đến thăm ông ấy”.
“Vâng, con nhớ rồi.”
Bà nội vỗ đầu cô: “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Chu Vãn trở lại phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong liền giặt sạch sẽ đồng phục bị dính bẩn hôm nay.
Tay cô ngày thường trắng nõn, lại nhạy cảm, sau khi giặt quần áo, hai tay ngâm nước giặt đỏ ửng lên, xuất hiện một vài nốt mẩn nhỏ.
Mỗi lần đều như thế này, Chu Vãn cũng thành thói quen, chờ ngủ một giấc, mấy nốt đỏ sẽ hết thôi.
Cô không để nó ở trong lòng, nằm dài trên giường.
Hôm nay cũng khiến cô cảm thấy rất mỏi mệt, ngửi thấy mùi vị ánh nắng trong chăn, cơ thể cuối cùng cung thả lỏng.
Cô từ từ nhắm hai mắt, cuộn mình trong màn đêm tối mịt và yên tĩnh.
Cũng chính vào lúc này, điện thoại bên cạnh giường đột nhiên sáng lên.
Cô mở ra.
[Lục Tây Kiêu] đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn.
“Sắp tới sẽ thi môn Vật lý, lớp chúng ta có hai em tham gia, cần chuẩn bị thật tốt và giữ vững tinh thần nhé. Nhà trường đặt rất nhiều kỳ vọng vào hai em tham gia cuộc thi cấp quốc gia lần này đó…”
Giáo viên Vật lý nói: “Đây là bài kiểm tra lần trước của lớp. Các em làm rất tốt, là hai người đứng đầu trong lớp.”
Chu Vãn nhận lấy, cô được 104 điểm.
“Các em về xem lại những câu sai. Có chỗ nào không hiểu thì hỏi cô.” Giáo viên Vật lý nói.
Bước ra khỏi văn phòng, bên ngoài nắng chói chang
Bây giờ là giữa giờ học, học sinh đứng ngoài hành lang tán gẫu và đùa giỡn với nhau.
“Chu Vãn, cậu được bao nhiêu điểm?” Khương Ngạn.
“104.” Chu Vãn nói: “Còn cậu?”
Khương Ngạn dừng lại, giọng điệu sa sút: “103.”
Chu Vãn cười: “Cũng gần giống nhau.”
“Có thể cho mình xem bài của cậu một chút được không?”
“Được.” Chu Vãn đưa tờ giấy cho cậu.
Khương Ngạn xem bài của cô.
Hai người bọn họ đều là những người đứng số một số hai trong lớp thi Vật lý, giống nhau ở chỗ có một số câu cũng không làm được, chỉ có một vấn đề nhỏ là Chu Vãn đã đi trước cậu một bước.
Mỗi kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, Khương Ngạn đều đứng nhất lớp, còn Chu Vãn đứng thứ hai.
Nhưng Khương Ngạn biết Chu Vãn thông minh hơn cậu rất nhiều, nếu trên đời này thật sự có “thiên tài”, thì hiển nhiên, Chu Vãn xứng với danh hiệu này hơn cậu.
Cậu dành tất cả thời gian để học, làm những bài toán sai.
Mà Chu Vãn lại dành thời gian làm việc để kiếm tiền.