Chu Vãn chỉ cảm thấy máu cả người chảy ngược, mặc dù mùa thu không rét thấu xương nhưng lại thổi xuyên qua quần áo của cô.
Cô nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn Quách Tương Lăng thấy mình.
Nhưng cuối cùng như vậy cũng vô ích.
Sao Quách Tương Lăng có thể không nhìn thấy cô chứ!
Trên mặt bà ta cũng thoáng chốc hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng không để lộ ra ngoài, diễn xuất của bà ta còn hơn Chu Vãn nhiều, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ nịnh nọt vui vẻ.
Dừng một chút, bà ta tiếp tục nói: “A Kiêu, ngày mai là chủ nhật, về nhà ở cùng với dì đi.”
Thấy anh không nói lời nào, Quách Tương Lăng lại nói: “Tuy bố của con ngoài miệng không nói gì nhưng con là con của ông ấy, nhất định là rất nhớ con, chủ nhật về nhà đi, A Kiêu.”
Thật đúng là hình tượng mẹ kế hiền lành săn sóc.
Lục Tây Kiêu dừng bước, cúi đầu, nhẹ nhàng chà chà chân, bỗng nhiên nở nụ cười.
Châm chọc lại trêu tức.
“Bà thật sự xem mình là mẹ của tôi rồi hả?”
Anh nhìn Quách Tương Lăng, ánh mắt không có độ ấm: “Có phần sức lực này, không bằng bà suy nghĩ xem dùng cách gì để sinh con trai cho Lục Chung Nhạc đi.”
Cái này lời nói được cay nghiệt, sắc mặt Quách Tương Lăng hơi thay đổi.
Lời này tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật.
Sao Quách Tương Lăng không nghĩ tới được chứ, tuy bây giờ trên danh nghĩa bà ta là một nửa của Lục Chung Nhạc, nhưng ông ta cũng không phải là người ngu, căn bản không có ý định đưa bà ta đi lĩnh chứng, mỗi lần quay về đều mượn cớ trốn tránh.
Quách Tương Lăng nghĩ tới là lại muốn đứa bé, dù bây giờ tuổi của bà ta đã không hợp để sinh con, nhưng một đứa bé có thể đảm bảo cả đời sau của bà ta phú quý an ổn.
Coi như là bà ta chính thức hết khổ rồi.
Nhưng Lục Chung Nhạc căn bản không cho bà ta thực hiện được tâm tư của mình.
Lục Tây Kiêu nói xong thì lập tức cất bước đi.
Chu Vãn không đuổi kịp, vẫn còn đứng sững tại chỗ.
Anh quay đầu lại, âm thanh nhàn nhạt: “Chu Vãn.”
“À.” Cô vô thức trả lời.
Lục Tây Kiêu nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt cô không được tự nhiên, không nói nhảm nữa, tiến lên một bước, cánh tay kéo bả vai cô đến bên cạnh.
Anh mặc cái áo khoác rộng thùng thình, mở ra, theo động tác này, Chu Vãn như là bị anh ôm vào trong ngực, lộ ra vẻ đặc biệt thân mật.
Quách Tương Lăng há to miệng, nhìn bóng lưng của hai người, chợt ấn đường nhảy dựng, cái gì cũng đều không nói ra được.
Chu Vãn bị Lục Tây Kiêu đưa đi một đoạn đường, mới nhớ tới quay đầu lại, liếc mắt nhìn.
Chiếc xe con màu đen vẫn còn đó, nhưng chỉ chốc lát sau thì quay đầu rời đi.
“Không hỏi là ai sao?” Trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng Lục Tây Kiêu.
“Cái gì?”
Anh không có hỏi lại.
Chu Vãn đè nén trái tim đang đập mất kiểm soát, chậm chạp lên tiếng: “Mẹ kế cậu.”
Lục Tây Kiêu cười xùy một tiếng: “Mẹ kế, bà ta cũng xứng.”
“…”
Lục Tây Kiêu gõ đầu cô một cái, thờ ơ nói: “Nếu là người khác nói lời này thì sẽ phải bị đánh rồi.”
Chu Vãn nhìn anh một cái: “Cậu rất ghét bà ấy à?”
“Phiền.”
“Bố của cậu rất thích bà ấy sao?” Chu Vãn hỏi.
Lục Tây Kiêu cười cười: “Chẳng qua là ông ta cần một người phụ nữ xinh đẹp nghe lời thôi.”
Chu Vãn ngẩn người.
Cô đã nghe qua những lời bàn tán giống như vậy của hàng xóm, nhưng cô khó có thể hiểu, nếu như không phải bởi vì thích thì tại sao phải làm như vậy, Quách Tương Lăng cần, nhưng có thể Lục Chung Nhạc cũng không cần.
Mũi giày đá hòn đá nhỏ, nó lăn qua một bên, rơi xuống chỗ ống nước ngầm.
“Nếu như…” Chu Vãn dừng một chút: “Bà ấy làm chuyện mà bố cậu không thích thì sao?”
“Vậy thì bỏ chứ sao!” Lục Tây Kiêu không sao cả nói.
Đi đến cửa tiểu khu, Chu Vãn tạm biệt anh, lại dặn dò trở về nhớ uống thuốc.
Cô vốn tưởng Lục Tây Kiêu sẽ không kiên nhẫn với lời dặn dò như vậy, nhưng anh chỉ giật giật khóe miệng: “Quá đau khổ.”
Chu Vãn kiên nhẫn: “Thuốc đắng dã tật, chữa bệnh tốt.”
Anh nở nụ cười, hơi nghiêng người, nghiền ngẫm nói: “Nếu tôi uống thì có thưởng không?”
Chu Vãn sững sờ, mờ mịt: “Cậu muốn thưởng cái gì?”
Anh cười, nâng cằm lên, giang hai cánh tay ra.
Lục Tây Kiêu quả thật có vốn liếng hấp dẫn con gái.
Dù lời đánh giá về anh cực kỳ kém, tin đồn tình ái, chuyện xấu bay đầy trời, nhưng vẫn có vô số các cô gái thích anh.
Không chỉ có vẻ bề ngoài, lúc anh giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất và sức hấp dẫn.
Giống như bây giờ.
Thân hình anh cao ngất, dáng vẻ phóng khoáng đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, vai rộng rãi bằng phẳng, eo lại bị gió thổi đến đường nét rõ ràng, mặt mày rủ xuống, khóe miệng chứa đựng ý cười, lộ ra vẻ không bị trói buộc lại phóng túng phong lưu.
Chu Vãn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh trong chốc lát rồi tiến lên, chậm rãi tới gần.
Cô không giơ tay ôm, Lục Tây Kiêu cũng vậy.
Động tác quả thực có chút không được tự nhiên, qua hai giây, Chu Vãn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh.
Lục Tây Kiêu cười khẽ.
Chu Vãn lập tức buông tay, lui về phía sau một bước: “Tôi về đây.”
“Ừ.”
———
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Vãn thay giày ở huyền quan, lúc này, bà nội đẩy cửa đi ra: “Vãn Vãn về rồi.”
“Bà nội, sao bà còn chưa ngủ?”
“Ngủ trưa lâu nên buổi tối không ngủ được.”
Chu Vãn thay giày vào nhà, ném cặp xách lên ghế: “Ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện một chuyến.”
“Sao lại muốn đi bệnh viện?”
“Không có gì đâu, chỉ là kiểm tra cơ thể thôi, mấy người trước con và bác sĩ Trần đã nói rồi.”
“Không phải tháng trước vừa kiểm tra sao?” Bà nội nói: “Vãn Vãn, bà thật sự không có việc gì, đừng phí tiền trên người bà nữa.”
Chu Vãn cười cười: “Lần kiểm tra này khác, không giống mấy lần kiểm tra trước đâu ạ.”
Đương nhiên là lần kiểm tra này không giống.
Là kiểm tra để ghép thận.
———
Về phòng ngủ, trong phòng chỉ mở cái đèn bàn.
Chu Vãn nằm dài trên giường, ánh mắt chợt nhìn thấy con búp bê Kobito trên bàn sách, có vẻ mặt 囧.
Là Lục Tây Kiêu gắp cho cô.
Chu Vãn nhìn một lát, chợt cười khẽ.
Đúng lúc này, Quách Tương Lăng gọi điện thoại đến.
Chu Vãn nhìn tên người gọi, biết rõ kế tiếp nhất định là một trận bão tố.
Cô đứng dậy khóa cửa lại, do dự nửa phút rồi nhận.
“Alo.”
Cô vừa mới nói thì đã bị giọng nói của Quách Tương Lăng che lấp: “Chu Vãn! Rốt cuộc mày muốn làm gì?!”
Cuối cùng cũng không còn là tiếng “Vãn Vãn” hư tình giả ý.
Chu Vãn mím môi.
Quách Tương Lăng đè thấp giọng nói tràn đầy lửa giận và oán hận: “Mày cũng biết có phải không, Chu Vãn, tao hỏi mày cũng biết có phải không!”