Trụy Lạc

Chương 67



Thật ra Lục Tây Kiêu đẹp nhất là khi cười, cả khuôn mặt đều giãn ra, cặp mắt luôn trống rỗng lạnh nhạt kia lại nổi lên gợn sóng khó thấy, cả người lại lười biếng, thoạt nhìn tùy tiện lại phóng khoáng, hormone bùng nổ.

 

Chu Vãn cũng nhịn không được cong khóe miệng, cười nhạt.

 

Có lẽ bây giờ Lục Tây Kiêu đang vui.

 

Ăn xong, hai người xuống tầng, Lục Tây Kiêu đứng ở trước quầy thu ngân tính tiền, Chu Vãn nhìn hoá đơn, giật mình, vừa rồi bọn họ ăn hết hơn 1000.

 

Từ trước đến nay, Chu Vãn chưa từng ăn đồ đắt như vậy.

 

Trong lúc Lục Tây Kiêu đặt xe, cô vẫn không nhịn được, nói: “Lục Tây Kiêu, sau này chúng ta đừng đến chỗ này nữa có được không?”

Anh nghiêng đầu: “Khó ăn?”

“Ăn rất ngon.

 

” Chu Vãn nhẹ giọng nói: “Nhưng mà đắt quá.

 

Vẻ mặt của anh như vẫn như bình thường: “Vậy lần sau đổi chỗ khác.

 

Chu Vãn gật gật đầu: “Lát nữa em sẽ chuyển tiền cho anh.

 

“Tiền gì?”

“Tiền cơm, nhiều quá, em với anh chia đôi đi.

 

Lục Tây Kiêu cười một tiếng: “Chu Vãn, đây không phải là chuyện em nên bận tâm.

 

Cô nghe không hiểu, ngửa đầu ngơ ngác nhìn Lục Tây Kiêu.

 

Anh đặt xe xong, đút điện thoại vào trong túi, cúi người tới gần.

 

Chu Vãn vô thức ngửa ra sau, đôi mắt trợn to, nhìn mặt của Lục Tây Kiêu gần trong gang tấc, trong khoang mũi đều là mùi hương trên người anh.

 

Giọng nói của anh rất trầm, còn mang theo ý trêu chọc: “Việc em nên quan tâm chính là quản lý cho tốt tiền của anh, đừng để cho anh tiêu tiền vì người con gái khác.

 

Chu Vãn sửng sốt, ba giây sau, gương mặt dần ửng đỏ.

 

Ánh sáng trong KTV lờ mờ, sàn gạch phản chiếu ánh đèn trần.

 

Chu Vãn đi vào trong theo Lục Tây Kiêu.

 

Đây là lần đầu tiên cô tới nơi như thế này, cứ cảm thấy đây là chốn ăn chơi nên không khỏi rụt rè, đi phía sau Lục Tây Kiêu cẩn thận đánh giá xung quanh.

 

Biết đám người kia gọi toàn là rượu, nên Lục Tây Kiêu gọi một ly nước trái cây rồi nói phục vụ lát nữa mang lên.

 

Đi đến cửa phòng bao mà Tưởng Phàm nói, Lục Tây Kiêu quay đầu lại nhìn: “Bây giờ về vẫn còn kịp.

 

Tiếng âm nhạc ồn ào, xuyên qua cửa truyền ra ngoài, bao trùm giọng nói của Lục Tây Kiêu.

 

Chu Vãn không nghe rõ: “Hả?”

Lục Tây Kiêu cúi người, kề vào tai Chu Vãn lặp lại lần nữa.

 

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai cô, làm làn da hơi mỏng của cô đỏ lên ngay lập tức.

 

Chu Vãn chớp chớp mắt: “Không sao.

 

Lục Tây Kiêu cong môi, đẩy cửa ra đi vào.

 

Một đám người nhìn thấy Chu Vãn thì sôi nổi đứng dậy, ồn ào nói chị dâu ngồi chính giữa.

 

Chu Vãn vội xua tay, nói mình không biết hát, nên ngồi ở ngoài là được rồi.

 

Lục Tây Kiêu nghe cô, cũng đi theo ngồi bên cạnh.

 

Trải qua chuyện lần trước không cẩn thận để Chu Vãn uống rượu, nên lần này cũng không có ai mời rượu, trong phòng bao có mười mấy người, nhưng chỉ có Chu Vãn uống nước trái cây.

 

Lại nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn câu nệ của “chị dâu nhỏ” này, mọi người lục tục dụi thuốc, sợ chậm một giây lại chọc cho Lục Tây Kiêu nổi giận.

 

Lục Tây Kiêu dựa vào sô pha, một tay cầm ly rượu, một tay choàng lên vai Chu Vãn.

 

Anh hơi dựa vào Chu Vãn, cổ áo mở ra, lộ ra xương quai xanh và yết hầu, tóc đen óng mượt, hòa nhập vào một cách hoàn mỹ.

 

Chu Vãn thật sự không quen với hành động thân mật như vậy, nên cả xương sống cũng cứng lại, cố gắng ngồi thẳng lưng.

 

Nhưng cô vẫn tùy ý để Lục Tây Kiêu ôm lấy, không trốn tránh.

 

Cô đoán Lục Tây Kiêu hiểu biết như vậy, đương nhiên cũng có thể phát hiện cô không được tự nhiên, chỉ là anh lại thấy hả hê khi người khác gặp họa, vui vẻ nhìn cô như vậy

Lúc này, có người nói: “Đúng rồi chị dâu, nghe nói kỳ thi tháng lần này chị đứng nhất hả?”

Những người khác sôi nổi tâng bốc.

 

“Chị dâu đúng là trâu bò mà, cúng bái học thần.

 

“Chị dâu đây là văn hóa ốc đảo tới cải tạo văn hóa sa mạc của chúng ta.

 

“Ha ha ha ha ha ha, vậy chị dâu và anh Kiêu ở bên nhau còn không phải là công trình cải tạo đất sao?”

———

Lục Tây Kiêu cũng cười theo, nghiêng đầu hỏi: “Đứng nhất?”

“Ừm.

 

 

“Sao không nghe em nói?”

Chu Vãn nuốt nước bọt, nhẹ giọng: “Cũng không có gì đáng để nói.

 

“Cô giáo Chu khiêm tốn vậy à?” Lục Tây Kiêu trêu chọc nói.

 

Ba chữ “cô giáo Chu” theo lời anh nói ra trở nên cực không đứng đắn, ngả ngớn lại hài hước.

 

Chu Vãn không tiếp lời nữa.

 

Lúc sau, Lục Tây Kiêu uống chút rượu, hàn huyên một lúc, không ở lại lâu, kéo Chu Vãn đứng dậy: “Bọn tôi đi trước đây.

 

“Về sớm vậy?”

Lục Tây Kiêu cong cong khóe miệng: “Học sinh ngoan phải về học tập.

 

Mọi người “Ôi chao”, “Ôi chao”, vẻ mặt mờ ám.

 

“Vậy chúng ta cũng đi thôi, bài này cũng không có gì hay để hát.

 

” Tưởng Phàm nói: “Hay là đổi chỗ khác chơi tiếp đi.

 

Vì thế, một đám người đều ra khỏi phòng bao.

 

Ra bên ngoài, Chu Vãn bị gió lạnh thổi, mới phát hiện vừa rồi mình tháo khăn quàng cổ xuống để ở trong phòng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner