Lúc đi ngang qua quán net cậu ấy nhìn thoáng qua vào trong, tôi liếc một cái theo ánh mắt của cậu ấy đã thấy đám lưu manh kia, lập tức cảm giác vết thương trên người trên mặt đau hơn, ngón tay không tự giác siết chặt vải trên vai cậu ấy.
Bước chân Sở Chi An khựng lại, nghiêng mặt sang khẽ nói câu gì đó với tôi, tạm thời tôi không nghe rõ, hình như là đừng sợ.
Cậu ấy cõng tôi về nhà, đặt lên ghế sofa, ngồi xổm trước mặt tôi nhíu chặt mày bôi thuốc cho tôi, động tác nhẹ nhàng không tưởng nổi.
Tôi chưa từng thấy Sở Chi An dịu dàng đến vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã quên đau, chỉ biết ngẩn người nhìn mặt mày cậu ấy cụp xuống.
Sở Chi An bôi thuốc cho tôi xong bảo tôi đi ngủ trước, sau đó không nói gì và ra ngoài.
Tôi vẫn chưa buồn ngủ lắm, bèn ngồi ở đó chờ cậu ấy về. Không biết qua bao lâu, tôi chờ đến mức sắp ngủ thiếp đi mới nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân rất khẽ.
Tôi ngồi dậy mơ màng nhìn về phía Sở Chi An, trong nháy mắt nhìn rõ đã bị dọa tỉnh táo.
Quần áo của cậu ấy rất bẩn, giống như đã lăn trên mặt đất, cổ áo có dấu vết xé rách, lẫn với trầy da, thậm chí có vết máu rỉ ra, dưới ánh đèn sáng rõ tôi còn nhìn thấy một vết bầm tím ở khóe miệng cậu ấy.
Cậu ấy rõ ràng hơi giật mình khi nhìn thấy tôi vẫn ở phòng khách, sau đó điềm nhiên như không có việc gì cúi đầu nhanh chân đi về phòng ngủ.
“Cậu đã đi đâu?”
Lúc nói ra tôi mới phát hiện giọng mình run rẩy rất nhỏ.
Bước chân cậu ấy dừng lại, đưa lưng về phía tôi không nói gì.
Đáp án gần như chắc chắn, tôi cảm giác trong cổ họng như có thứ gì đó cản trở, khiến tôi rất khó phát ra âm thanh, tôi cố gắng khiến giọng mình trở nên bình thường hơn
“Cậu đến quán net tìm bọn chúng à?”
Cơ thể cậu ấy cứng ngắc đứng ở đó, đưa lưng về phía tôi giữ im lặng.
Tôi lại gọi cậu ấy lần nữa: “Sở Chi An.
Hình như cậu ấy thở dài, xoay người đi đến trước mặt tôi rồi ngồi xuống, duỗi tay chạm nhẹ vào mặt tôi, hỏi: “Còn đau không?”
Tay cậu ấy rất đẹp, khớp xương rõ ràng, bây giờ lại mang theo vết xanh đen và đỏ.
Tôi há miệng, vẫn chưa kịp nói lời nào, nước mắt lại đột nhiên vỡ đê, tôi cảm nhận được cậu ấy dùng giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, vụng về lặp lại an ủi tôi: “Không sao đâu, không sao.”
Tôi vẫn không cầm được rơi nước mắt, tôi biết như vậy rất mất mặt, nhưng tôi không kìm được. Cậu ấy thở dài ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dỗ dành bên tai tôi như dỗ trẻ con: “Tớ không đau, thật đấy.”
“Bọn chúng còn thảm hơn tớ, tớ từng luyện võ, cậu quên rồi à?’
“An An, đừng khóc nữa…”
…
Tôi đã quên đêm đó bao lâu mới ngủ, chỉ nhớ rõ cái ôm của Sở Chi An rất ấm áp, là nhiệt độ thuộc về Sở Chi An.
Kể từ hôm đó, mỗi chiều sau khi tan học tôi đều sẽ chờ Sở Chi An tan học để đi cùng nhau, có điều sau đêm đó cậu ấy lại trở về dáng vẻ lúc ban đầu. Nể tình lần đó cậu ấy giúp tôi, tôi cũng lười so đo với cậu ấy.
Sau khi lên lớp chín tôi bắt đầu cố gắng học hành, liều mạng khiến người kinh ngạc. Ngay cả ba mẹ tôi cũng thỉnh thoảng tâm sự với tôi, sợ tôi áp lực lớn quá, còn lo lắng có phải tôi bị kích thích gì không.
Đến cả Sở Chi An cũng nhướng mày đầy hứng thú hỏi tôi phải chăng đột nhiên lạc đường biết quay lại.
Đây là bí mật của một mình tôi, tôi muốn học chung trường cấp ba với Sở Chi An.
Trải qua sự liều mạng cố gắng của tôi và dạy kèm của Sở Chi An, mặc dù thời gian eo hẹp, nhưng cũng may cuối cùng nguy hiểm chen vào trường cấp ba tốt nhất.
Nghỉ hè lớp chín tôi đi luyện tập với cậu ấy, bởi vì sau lần bị đánh hồi lớp tám, mới đầu tôi đã quyết tâm chăm chỉ học, càng về sau vẫn là hứng thú nhất thời.
Chuyện này tại Sở Chi An hết, ba mẹ tôi bảo cậu ấy trông tôi, nhưng cậu ấy lại luôn thả tôi, đến sau thậm chí còn giúp tôi cúp học, chuyện gì cũng có thương lượng, dễ nói chuyện đến mức khiến tôi nghi ngờ cậu ấy muốn học giỏi sau đó nghiền ép tôi.
Lúc khai giảng tôi rất bất ngờ Sở Chi An lại cùng lớp với tôi, ở lớp cuối cùng.
Điều này không công bằng, cậu ấy đứng thứ nhất, cậu ấy nên vào lớp tốt nhất. Suy nghĩ này đến quá nhanh, tôi thậm chí không kịp suy nghĩ tại sao mình lại tức giận và không hài lòng đến vậy.
Nhưng Sở Chi An không mảy may để ý, cậu ấy còn mỉm cười gõ đầu tôi, nói là thế này vừa khéo cậu ấy có thể tiếp tục trông tôi.
Bạn học trước kia đều nói Sở Chi An không thích cười, tôi khinh. Tôi lại cảm thấy cậu ấy rất thích cười, bắt nạt người ta sẽ cười.
Lên cấp ba Sở Chi An càng chói mắt hơn về mọi mặt. Bắt đầu từ cấp hai, đã có con gái thích cậu ấy, chỉ có điều trước kia còn hơi kín đáo, bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.
Khi một lần nữa nhìn thấy có người tỏ tình với cậu ấy, cuối cùng tôi chậm chạp nhận ra tôi thích Sở Chi An. Không phải ước ao, không phải đố kỵ, mà là ghen, là thích, là không cam lòng.
Tôi đã thích Sở Chi An từ lâu, rất lâu trước khi chính tôi cũng chưa nhận ra.
Ngay khi quen với sự tồn tại của cậu ấy, khi bị đánh vì bảo vệ quyển sách cậu ấy cho tôi không bị xé rách, khi nhìn thấy cậu ấy bị thương đau lòng rơi nước mắt, khi thích xuất thần nhìn chằm chằm cậu ấy…
Tôi cả đêm không ngủ, trong đầu lộn xộn, nhưng chỉ không có kinh ngạc và bất ngờ.
Có lẽ từ lâu tôi đã không thể nào kết luận, hình như chuyện Tô An thích Sở Chi An không phải chuyện ngẫu nhiên mà mà chuyện tất nhiên.
Tôi bình thản chấp nhận kết quả này, thậm chí tìm vui trong khổ nghĩ rằng cũng may đây là mối tình đơn phương đã định không có kết quả, chỉ là chuyện của một mình tôi.
Chuyện phản nghịch tôi đã làm trong mười mấy năm đầu đời bình thường chắc là thích Sở Chi An, tôi chưa từng muốn từ bỏ, cũng chưa từng nghĩ rằng có kết quả.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ miên man như tự ngược, sau này Sở Chi An sẽ thích người như thế nào, họ sẽ yêu nhau, kết hôn, sinh con, sau đó hạnh phúc cả đời.
Mà tôi, vẫn mãi là em trai cậu ấy thương yêu nhất, ở lại trong góc an toàn nhất nhìn cậu ấy. Như thế rất tốt, tôi tự nhủ vô số lần.
Năm lớp mười một Sở Chi An chuyển đến lớp 1, không hề có điềm báo trước.
Cậu ấy đang tránh tôi à, tôi nghĩa mà tay chân tôi lạnh toát. Có thể là cậu ấy đã phát hiện ra tâm tư của tôi, kỹ thuật của tôi quá kém, bị cậu ấy phát hiện rồi. Cậu ấy cảm thấy không thể tin được, khó chấp nhận, thậm chí cảm thấy ghê tởm, cho nên cậu ấy tránh né.
Khi Sở Chi An muốn tránh tôi, tôi không gặp được cậu ấy, dù cho chúng tôi đã từng như hình với bóng.
Mỗi tuần vừa đến nghi thức kéo cờ, tôi đều sẽ cố chấp nhìn về phía lớp cậu ấy, có mấy lần tôi nhìn thấy cậu ấy hơi nghiêng mặt, nhưng cậu ấy sẽ không quay đầu lại, không một lần nào.
Lúc này tôi mới nhìn thấy Sở Chi An ở trong mắt người khác, lạnh lùng, vô tình, tránh xa người ngàn dặm, thì ra họ chưa bao giờ nói ngoa.
Tôi vốn có thành tích đội sổ, mỗi ngày trong lúc nghĩ miên man đã rơi xuống đáy.
Lúc công bố kết quả thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất đếm ngược, mà Sở Chi An trên bảng vàng vẫn đứng đầu danh sách.