Gả Cho Anh Hàng Xóm

Chương 2



4.

Sếp họp, tôi lén chụp ảnh. Bị bắt tại trận mà không bị đuổi, còn chụp được ảnh đẹp của sếp.

Chuyện này khiến tôi thành người nổi tiếng trong công ty, đến cả xưởng dưới tầng cũng có lời đồn về tôi.

Sau khi sếp quay lại, anh ấy không phát lì xì trong nhóm nữa, mà chuyển sang gửi riêng cho tôi.

Số tiền là “50”, kèm theo một dòng: “Tiểu Giang, một ly cà phê.” Hoặc “Tiểu Giang, mang tài liệu qua đây.”

Thế nên cứ nghe tiếng báo lì xì, tôi lại nghĩ ngay là sếp đang triệu hồi mình!

Trong lịch sử trò chuyện của tôi và sếp, câu xuất hiện nhiều nhất là:

“Sếp, em yêu anh!”

“Sếp, anh thật là tuyệt vời!”

“Sếp, em thích anh cả đời luôn!”

Tôi rất tận hưởng cuộc sống làm “chó liếm” này, dù sao mới làm một tháng, tôi đã nhận hơn 1-2 nghìn lì xì, không lo mua thức ăn cho mèo nữa!

Tháng thứ hai sau khi tôi đi làm, mẹ gọi điện bảo tôi về nhà ăn cơm.

Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là gương mặt đẹp trai của sếp Giang Dự.

Anh ấy mặc một chiếc sơ mi trắng tinh, đeo kính gọng vàng, ngồi trên ghế sofa.

Tôi vội vàng bước ra, nhìn lại số nhà.

Không sai mà, đây là nhà tôi!

5.

Mẹ tôi thò đầu ra từ bếp, thấy tôi, liền đẩy tôi tới trước mặt Giang Dự và giới thiệu một hồi.

Cuối cùng bà còn không quên bảo Giang Dự rằng tôi mắc “chứng giao tiếp xã hội đỉnh cao”.

Giang Dự đẩy nhẹ gọng kính vàng, nhếch môi cười nhìn tôi.

Hóa ra bà nội của Giang Dự và bà nội tôi là bạn thân, hồi nhỏ chúng tôi từng sống chung trong một khu.

Sau này ba mẹ tôi vì kiếm tiền nên chuyển lên thành phố, đưa tôi đi theo.

Mẹ nói hồi nhỏ tôi và Giang Dự từng chơi chung, nhưng tôi không nhớ.

Vì anh ấy đẹp trai thế này, nếu từng chơi chung, chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ, mẹ toàn nói bậy!

Sau khi mẹ tôi giới thiệu xong, bà quay lại bếp nấu ăn, trò chuyện một lát tôi mới biết hôm nay là sinh nhật Giang Dự.

Tôi nhìn số dư trong ví WeChat, quyết định gửi lại toàn bộ lì xì mình đã giành được!

Không biết có phải Giang Dự nhìn thấu tâm tư của tôi không, mà anh ấy cứ mỉm cười nhìn tôi mãi.

Đồng nghiệp bảo anh ấy “chó”, quả nhiên không phải nói bừa!

Trên bàn ăn, ba mẹ tôi đưa cho anh ấy một phong bao lì xì, nhưng anh ấy không nhận.

Tôi liều mình chuyển khoản cho anh ấy trên WeChat “888”.

Dù sao anh ấy cũng không nhận, lo gì.

Nhưng WeChat báo ngay một dòng: “Đối phương đã nhận thành công.”

Tôi suýt nữa phun máu tại chỗ.

Lúc ra về, Giang Dự chủ động đề nghị đưa tôi về, ba mẹ tôi mừng rỡ không để đâu cho hết, còn tôi cũng vui chẳng kém.

Ai bảo anh ấy đã nhận của tôi 888, chuyến xe này tôi nhất định phải đi!

“Em còn nhớ tôi là ai không?” Giang Dự vừa lái xe vừa hỏi.

Tôi mờ mịt nhìn anh ấy.

Anh không phải người nhận của tôi 888 đó sao, còn ai vào đây nữa!

Tôi âm thầm nghĩ trong lòng.

Giang Dự liếc nhìn tôi, giọng điệu đầy trêu chọc:

“Hồi nhỏ, em về quê ăn Tết, thấy nhà tôi được lì xì nhiều, em thèm thuồng.

“Thế là cứ bám lấy tôi, nài nỉ đòi tôi đưa lì xì cho em.

“Em bảo lớn lên sẽ gả cho tôi, còn nói sẽ thích tôi cả đời, tiền đàn ông đều là để vợ quản.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner