Không Sơn Nguyệt

Chương 4



8.

Ta kể với Tiểu Liên về phản ứng của Triệu Dụ, nhưng nàng vẫn kiên định tin rằng Trinh tần chính là bạch nguyệt quang của hoàng đế.

“Chắc chắn là bệ hạ không thích nương nương trở thành thế thân, xem ra chiêu này không hiệu quả rồi.”

Ta không tin, phản bác:

“Nhưng nhìn dáng vẻ của bệ hạ, rõ ràng là không ưa gì mấy kiểu phối đồ đó.”

Tiểu Liên quả quyết nói:

“Ca ca Trần Phong sẽ không lừa nô tỳ.”

“Trần Phong là ai?”

Khuôn mặt Tiểu Liên thoáng ửng đỏ:

“Là thị vệ của Thanh Huyền Cung.”

Dưới sự dẫn dắt khéo léo của ta, Tiểu Liên cuối cùng cũng thú nhận rằng nàng đã yêu.

Thanh Huyền Cung nằm cách xa tẩm cung của Triệu Dụ, khiến Tiểu Liên và Trần Phong vô tình trở thành một cặp tình nhân “yêu xa” ngay trong hoàng cung.

9

Ta nhiễm phong hàn, liên lụy cả Triệu Dụ.

Mỗi ngày, hắn đều mang vẻ mặt tiều tụy, chăm chú nhìn ta uống thuốc.

Nhiều lúc, ta cảm thấy hắn còn thê thảm hơn ta. Ta có thể vô tư nằm trên giường bệnh, còn hắn vừa chịu nỗi đau của ta, vừa phải xử lý triều chính.

Sau khi khỏi bệnh, Triệu Dụ nghiêm chỉnh tuân theo lời thái y, mỗi ngày đều sai Tiểu Liên đưa ta ra ngoài dạo chơi. Hắn còn uy hiếp ta, nếu ta lại mắc bệnh, hắn sẽ xử lý gia đình ta.

Ta bị dọa đến ngoan ngoãn răm rắp nghe lời.

Hôm nay, khi đi dạo quanh bờ Thái Dịch Trì, ta vô tình gặp được Lệ Quý phi.

Ánh mắt nàng mang theo sự thù địch, nhìn chằm chằm vào ta:

“Thật không hiểu cha ngươi làm ăn thế nào, lại đưa ngươi vào cung, tranh sủng với bổn cung.”

Ta không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu đáp:

“Thần thiếp không dám.”

Lệ Quý phi cười lạnh:

“Nếu không nhờ bổn cung, năm ngoái ngươi đã chết trong cung rồi. Ngươi còn nhớ vì sao mình nhập cung không?”

Ta kính cẩn đáp:

“Là để phụ tá nương nương.”

Ngoài việc phụ thân làm việc dưới trướng Bùi Thượng thư, năm ngoái khi ta bệnh nặng sắp chết, cũng chính là Quý phi đã sai thái y tới cứu mạng.

Lệ Quý phi nhướng mày kiêu ngạo:

“Xem ra ngươi cũng biết điều.”

Bàn tay nàng với những móng tay được chăm sóc tỉ mỉ, chậm rãi lướt qua gò má ta.

Sau khi Quý phi rời đi, ta vừa đi thêm vài bước, lại gặp phải Vân Chiêu nghi – biểu muội được Triệu Dụ hết mực cưng chiều.

Hôm nay ra ngoài quên xem hoàng lịch, quả nhiên không phải là ngày tốt.

Vân Chiêu nghi sửa lại búi tóc, liếc mắt nhìn ta đầy oán hận:

“Thật không hiểu ngươi đã hạ loại cổ gì lên biểu ca của ta, để một kẻ thấp kém như ngươi lại có thể ngang hàng với bổn cung.”

Ta không đáp, chỉ định vòng qua tránh đi, nhưng nàng đã túm lấy cánh tay ta.

“Ngươi tỏ thái độ gì vậy? Tưởng rằng được sủng ái một thời gian liền có thể ngồi trên đầu bổn cung sao?”

Ta không muốn dây dưa, rút tay ra khỏi tay nàng. Nhưng nàng lại thuận thế ngã xuống đất, bày ra một màn “tay nghề diễn xuất” xuất sắc.

Ta còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhanh chóng đứng dậy, thẳng tay tát lên mặt ta một cái.

Má đau rát, nhưng ta không thể đáp trả. Hậu cung này, không có ai là ta có thể đắc tội.

“Đang làm loạn gì ở đây?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.

“Biểu ca, nàng ta ra tay đẩy ngã thần thiếp! Lần trước trong yến thưởng hoa, cũng là nàng lao vào người thần thiếp, vậy mà biểu ca lại mang nàng đi, thần thiếp không cam lòng!”

Vân Chiêu nghi nước mắt lưng tròng, khóc lóc tố cáo với Triệu Dụ.

Triệu Dụ liếc qua mỹ nhân đang khóc như hoa lê gặp mưa, bước đến phía sau ta, dùng cây quạt gấp chạm nhẹ vào eo ta, cúi xuống thì thầm:

“Trẫm lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị người ta tát. Ngươi đúng là đáng chết. Đánh trả lại, trẫm sẽ không phạt ngươi.”

Vân Chiêu nghi còn đang thút thít, ta tiến lên, thẳng tay đáp trả nàng một cái tát.

Ánh mắt nàng tràn ngập khó tin, sững người một lát rồi định trả đũa.

Triệu Dụ lập tức giữ chặt cổ tay nàng, giọng nói lạnh lùng:

“Vân Chiêu nghi, lời nói và hành vi không đúng mực, phạt cấm túc ba năm.”

Ta sửng sốt. Ba năm? Hắn thật sự ra tay nặng đến vậy.

Nhưng nghĩ lại, ta sẽ không bao giờ thay nàng nói đỡ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner