Không Sơn Nguyệt

Chương 6



Điều kỳ quặc nhất là hắn còn mời Thái phó dạy ta đạo trị quốc.

Hắn nói rằng, nếu ta có thể hiểu được phần nào những âm mưu chốn triều đình đầy sóng gió, thì việc giả vờ làm một người thông minh cũng sẽ không còn quá khó khăn.

Trong lúc ta học tập và luyện tập, hắn ngồi một bên xử lý chính sự, khiến ta chẳng dám lơ là chút nào.

Chỉ cần ta phân tâm, hắn liền ho khan vài tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta đầy trách cứ.

Quả nhiên, sự tập trung của mỗi người không thể đem ra so sánh ngang hàng.

Tiểu Liên nói rằng, từ trong cung ra ngoài cung, mọi người đều đồn thổi rằng ta là yêu phi họa quốc, mỗi ngày dụ dỗ hoàng đế ở Ngự Thư Phòng đàn ca múa hát.

Ta muốn khóc. Làm gì có yêu phi nào thảm hại như ta chứ?

Ta học rất chậm, thường xuyên bị Triệu Dụ nhìn bằng ánh mắt đầy thất vọng, như thể “hận sắt không thành thép”.

Một khúc “Tiêu Tương Thủy Vân”, ta luyện hơn mười ngày vẫn chơi vấp váp, không chút cảm xúc, cũng chẳng mang lại nửa phần mỹ cảm.

“Trẫm thật sự không chịu nổi nữa.”

Cuối cùng, Triệu Dụ không thể tiếp tục nhẫn nhịn trước những âm thanh hỗn độn mà ta tạo ra. Hắn quyết định tự mình dạy ta.

“Cổ cầm chú trọng vào việc dùng lực vừa đủ, lực tìm thấy trong sự thả lỏng. Không được ấn dây thiếu chắc chắn, cũng không thể dùng sức mạnh bạo để gảy.”

Triệu Dụ chỉ cần đôi ba câu đã chỉ ra ngay nguyên nhân khiến tiếng đàn của ta trở nên khó nghe.

Bàn tay hắn nửa nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế tay.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, tiếng đàn thanh thoát như nước chảy từ từ vang lên qua từng ngón tay ta lướt qua dây đàn.

“Thật là mặt trời mọc đằng Tây mà.”

Giọng nữ trong trẻo vọng lại, một bóng dáng yêu kiều bước vào, đôi mắt sáng rỡ mang theo ý cười, nhìn thẳng vào chúng ta.

Người đến không ai khác chính là Cung Hoa Trưởng Công chúa – nhân vật truyền kỳ trong cung, nổi tiếng với dung nhan diễm lệ và khí chất quyến rũ, từng khiến cả Thừa tướng lẫn Đại tướng quân đều mê mẩn không rời.

Theo sau nàng là một nam tử trẻ tuổi diện quan phục sắc đỏ thẫm, dáng vẻ tuấn tú, nổi bật không kém.

Trưởng Công chúa kéo ta rời khỏi Ngự Thư Phòng, đến ngồi dưới một tòa đình trong hoa viên.

Nàng tò mò đánh giá ta một lượt, sau đó hỏi ta gần đây cùng Triệu Dụ đã làm những gì.

Ta kể rằng mình đã đọc không ít sách trong Ngự Thư Phòng, còn luyện đàn rất lâu rất lâu, lần lượt thuật lại quá trình học tập của mình mấy ngày qua.

Nghe xong, Công chúa kinh ngạc không thôi:

“Sao lại có người thích một cô nương mà lại bắt cô nương ấy học cách làm sao để chiều lòng hắn?”

Nàng bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của ta, rồi hỏi:

“Vậy rốt cuộc hắn muốn làm thế là vì điều gì?”

Ta ủ rũ đáp:

“Có lẽ bệ hạ nghĩ rằng làm như vậy thì người có thể yêu thần thiếp chăng.”

Trưởng Công chúa nghe vậy, lập tức cảm thấy ta và Triệu Dụ đang lao nhanh trên con đường sai lầm. Vì vậy, nàng không chút do dự truyền thụ cho ta một số cách để dễ dàng điều khiển đàn ông trong lòng bàn tay.

Những lời dạy của nàng khiến ta đỏ bừng cả mặt, chỉ biết ngượng ngùng lắng nghe.

14.

“Xung quanh đều là tiểu nhân, nên làm thế nào?”

“Cổ thư có dạy, quân tử phải thận trọng khi ở một mình, tuyệt đối không được đồng lõa với tiểu nhân.”

Triệu Dụ lại kiểm tra bài học của ta, ta lơ đãng trả lời, tâm trí đang bận nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành việc mà Quý phi giao: dẫn Triệu Dụ đến Bích Ba Hồ vào giờ Tuất tối nay.

Hắn gõ nhẹ sách lên đầu ta, giọng nghiêm nghị:

“Sai rồi.”

“Ân nhân ngày xưa nay trở mặt thành thù, nên xử lý thế nào?”

Ta nhẩm lại lời phu tử từng dạy khi còn nhỏ:

“Không báo ân là bất nhân, việc này nên xử lý theo cách công bằng, không thiên vị.”

“Lại sai.”

“Ồ, vậy thì thế nào mới đúng?”

Ta ỉu xìu hỏi hắn.

“Ninh khả ngã phụ thiên hạ nhân, bất khả thiên hạ nhân phụ ngã.” (Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.)

Triệu Dụ khẽ cười, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy ẩn ý:

“Chỉ cần đạt được mục đích, quân tử chi đạo làm gì cần tuân thủ? Giang Ninh, ngươi vốn không phải quân tử.”

“Được rồi.”

Ta liếc nhìn mặt trăng đã lên cao, sợ chậm trễ giờ Tuất, liền nở một nụ cười nịnh nọt, nói với hắn:

“Bệ hạ, đêm nay trăng thật đẹp, hay là chúng ta đi dạo một chút?”

“Lại định lười biếng? Hôm nay ngươi vẫn chưa ôn bài.”

Hắn thật sự rất nghiêm khắc.

Ta tiếp tục thuyết phục:

“Nhưng những gì bệ hạ vừa dạy, thần thiếp đều nhớ hết rồi, xem như học được không ít.”

“Cũng không phải là không thể. Vậy ngươi định báo đáp trẫm thế nào?”

Triệu Dụ khép sách lại, ánh mắt thoáng vẻ thích thú nhìn ta.

Lời của Trưởng Công chúa vang lên trong đầu: Phản ứng bất ngờ rất quan trọng, đôi khi cần phải táo bạo một chút.

Ta nhìn vào đôi mắt đen như mực và khóe mắt hơi nhếch lên của hắn, lấy hết can đảm, tiến tới đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Dù sao ta cũng đâu cần phải giữ đạo quân tử gì cả.

Triệu Dụ rõ ràng không ngờ ta sẽ làm vậy, hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng tiếc thay, sự can đảm của ta không duy trì được lâu. Khi hắn vừa động nhẹ, ta lập tức rời khỏi hắn, cúi đầu, bối rối không dám nhìn thẳng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner