8
Cả trường đều biết chuyện của tôi và Trì Dã.
Lúc đó chủ nhiệm lớp của chúng tôi là một giáo viên nữ còn rất trẻ, cô đặc biệt gọi tôi tới để nói chuyện riêng, trong lời ra lời vào đều dặn dò rằng tôi là con gái, tôi không giống với Trì Dã.
Trên con đường trưởng thành của các cô gái, nhất định sẽ phải thừa nhận nhiều đau khổ hơn con trai.
Huống chi hoàn cảnh gia đình tôi còn như thế.
Tôi vô cùng biết ơn cô, bởi cô đang rất rõ ràng mà nói cho tôi biết, rằng tôi không thể đi đường tắt, vì tôi không có đường lui, người mà tôi có thể trông cậy vào chỉ có chính bản thân tôi mà thôi.
Mỗi bước đi trên đường đời đều rất quan trọng, chưa đi đến đích thì chớ nên xuống xe.
Tôi ghi nhớ kỹ càng lời cô dặn, hai mắt đẫm lệ nói với cô rằng: “Cô ơi, cô hãy tin em, em không hề yêu đương với cậu ấy.”
Tất nhiên là cô tin lời tôi, vì lúc cô tìm tôi đi nói chuyện thì Trì Dã cũng tới tìm cô.
Anh vẫn luôn như vậy, chẳng cố kỵ sợ hãi thứ gì, anh có vốn liếng để thẳng thắn nói chuyện: “Cô ơi cô đừng làm khó Hứa Đường, là do em theo đuổi cậu ấy, cậu ấy không để ý đến em đâu. Da mặt cậu ấy mỏng lắm, cô đừng làm cậu ấy khóc nhé.”
Sau này tôi không nói chuyện với Trì Dã nữa.
Kỳ nghỉ hè khi lên lớp mười hai năm đó, không hiểu sao lại dài đằng đẵng vô cùng.
Dưới sự giới thiệu của anh họ, tôi đi làm thêm ở khu trung tâm trò chơi trong nội thành. Lúc đó anh họ đang học đại học năm thứ ba, có một bạn học nữ của anh cũng làm thêm ở đó, vừa hay tôi và chị ấy được phân tới cùng nơi.
Mỗi ngày làm việc bốn đến năm tiếng, buổi tối tầm tám giờ là có thể về nhà.
Tôi không ngờ rằng mình lại sẽ nhìn thấy Trì Dã ở đây. Anh không đi một mình, bên cạnh anh còn có thêm ba cậu trai và một cô gái, cả đám đang cùng nhau chơi game arcade.
Lúc tôi đang đổi xu chơi game cho khách hàng thì bị anh nhìn thấy.
Anh đi về phía tôi, vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng vui sướng reo lên: “Hứa Đường, sao cậu lại ở đây?”
Tiếng vang trong phòng game arcade rất lớn, tôi cũng cực kỳ bận rộn nên chỉ hàm hồ cười với anh: “Làm thêm.”
Anh không nói tiếp nữa, hẳn là cũng cảm thấy mình hỏi han quá nhiều.
Cô gái đi cùng với anh mặc một chiếc áo ba lỗ xinh xắn kết hợp với quần đùi, đuôi ngựa buộc cao, vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay anh—
“Anh, hết xu rồi, đổi thêm chút nữa đi.”
“Bao nhiêu?”
“Đám Giang Thần cũng muốn dùng, đổi năm trăm trước đi anh.”
Ngày hôm đó bọn họ đổi hết tổng cộng một ngàn tệ xu chơi game. Tôi làm thêm cả kỳ nghỉ hè trong trung tâm trò chơi cũng chỉ kiếm được một ngàn tệ tiền lương mà thôi.
Sau khi Trì Dã biết tôi làm thêm ở đây thì đã đến rất thường xuyên. Ban đầu là cùng đám bạn chơi từ nhỏ của anh, sau lại biến thành một mình một người.
Tôi không quá để ý đến anh, còn anh thì ngày nào cũng chờ tôi tan ca ở cửa ra vào.
Bởi vậy nên bạn học của anh họ còn trêu ghẹo tôi: “Hứa Đường, bạn trai em đẹp trai thật đấy.”
Tôi vội vàng đỏ mặt giải thích: “Không phải đâu, bọn em chỉ là bạn học bình thường thôi.”
Sau đó tôi đi qua nói với Trì Dã: “Cậu đừng đến đây nữa.”
Anh nói: “Muộn lắm rồi, con gái con đứa về nhà một mình không an toàn, mình đưa cậu về.”
Tôi nói không cần, anh cũng không bắt buộc, sau đó anh quay ra hỏi tôi có muốn tới tòa nhà Thiên Hải ngắm cảnh đêm không?
Tôi nói mình không đi đâu, cảm ơn cậu.
“Vậy đi chợ đêm gần đây dạo chút?”
Anh phiền vô cùng, ngày nào cũng tới, có lần anh ngồi xổm hút thuốc trước cửa ra vào rồi còn trùng hợp bị tôi nhìn thấy.
Bốn mắt nhìn nhau, anh sửng sốt chốc lát liền đứng dậy bóp tắt điếu thuốc đi.
Tôi khẽ thở dài: “Mấy cậu lén hút thuốc ở trường, tôi biết lâu rồi.”
Thế là anh bật cười, hai tay đút túi quần hỏi tôi: “Hôm nay có muốn đi tòa nhà Thiên Hải ngắm cảnh đêm không? Hay là đi qua chợ đêm dạo tí?”
Đêm đó tôi thấy thời gian còn sớm nên quyết định đi chợ đêm với anh.
Anh vui vẻ cực kỳ, cả đường đi cứ chạy theo tôi hỏi tới hỏi lui, hỏi cậu muốn ăn gì? Muốn mua gì không? Mình mua cho cậu nhé?
Chúng tôi đứng ăn đá bào trước một quầy hàng. Cuối cùng tôi mới nói ra lời hôm nay mình định nói: “Sau này cậu đừng đến nữa, thật đấy, coi như mình xin cậu, cậu như thế này làm mình bối rối vô cùng.”
“Bối rối cái gì, mình đâu có bắt cậu nói chuyện với mình, làm bạn tốt với nhau không được sao?”
“Làm bạn tốt cũng không được.”
Đôi mắt đen láy của anh im lặng nhìn tôi, mái tóc dài hơi rối hiển lộ mấy phần không bị trói buộc, giọng nói cũng có chút buồn phiền: “Tại sao lại không được?”
“Không hợp, chúng ta không giống nhau.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Tại sao lại không giống nhau? Chẳng lẽ cậu không phải là người à?”
“Mình không cần bạn bè, mình chỉ muốn học tập thật tốt thôi.”
“Ây, mình nói rồi mà, cho dù cậu nói chuyện với mình thì cũng đâu có ảnh hưởng tới việc cậu thi đại học, mình còn có thể đốc xúc cậu học tập nữa cơ.”
“Sao nói mãi mà cậu không hiểu nhỉ, sau này đừng có quấn lấy mình nữa.”
Tôi hơi tức giận, cũng không thèm ăn nốt ly đá bào còn dở, đứng dậy rời khỏi đây luôn.
Trì Dã lập tức chạy theo, anh đi tới trạm xe với tôi, nhìn tôi lên xe buýt, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.
Mỗi ngày làm việc đều khiến tôi rất mệt mỏi, tôi không có thời gian dây dưa với anh.
Xe buýt đi tới trạm cuối cùng, tôi còn phải đạp xe thêm tầm mười mấy phút nữa mới về tới nhà.
Sau khi về đến nhà, thường thì mẹ tôi sẽ không có ở nhà, tôi lại phải nấu cơm cho ba ăn, xem ông ấy có muốn đi đại tiện không, giúp ông ấy xoay người rồi lau chùi cơ thể cho sạch sẽ.
Bận bịu xong xuôi thì đã rất trễ rồi, tôi còn phải rửa mặt, bớt chút thời gian ra để đọc sách và ôn tập tài liệu.
Số độ cận thị của tôi lại tăng lên, nếu còn không cắt kính thì thật sự không ổn.
Tôi cứ như một con ốc sên cõng vỏ, cần liên tục không ngừng mà bò tới, mang đầy gánh nặng trên lưng thì mới có thể chậm chạp mà đi đến nơi tôi muốn tới.
Trì Dã là người của một thế giới khác, anh sẽ không hiểu được.
Ngày làm thêm cuối cùng của kỳ nghỉ hè, tôi vẫn đạp xe về như thường lệ.