11
Trì Dã nói tôi là con mọt sách, còn nói thêm tôi là đồ ngốc xít nữa.
Mỗi lần anh đưa cho tôi thứ gì đó thì hai chúng tôi đều phải cãi nhau một trận trong tâm trạng khó xử.
Cuối cùng anh cũng phát cáu, ném túi mua sắm xuống đất, bực bội nói: “Hứa Đường, em cứ phải ngốc như thế mới được à? Em nhìn quần áo em mặc đi, trước kia em không phải là bạn gái anh, đeo giày bung keo coi như xong. Bây giờ ông đây tiêu tiền cho em cũng là điều đương nhiên, em có ý gì vậy, cứ phải rõ ràng với anh như thế mới được sao?”
“Nhận đồ của anh đối với em khó vậy hả? Thậm chí bây giờ em vẫn còn đi làm thêm, tại sao em phải như vậy chứ? Em khó xử, anh cũng khó xử.”
Tôi biết ý của anh là gì, là bạn gái của anh, việc tôi vẫn đi làm thêm khiến anh bị người ta bàn tán nghị luận.
Ban đầu khi anh đưa tôi đi ăn cơm cùng với đám bạn lớn lên từ nhỏ của mình, bạn gái người khác ai cũng tự nhiên hào phóng, áo quần ngăn nắp, trang điểm xinh đẹp.
Mà tôi lại chẳng hợp đàn, trang điểm cũng không, ăn mặc đơn giản, đồ mặc trên người đều là hàng giá rẻ.
Lúc ấy có người trêu ghẹo, nói thì ra A Dã thích bạch ấu gầy*, trông Hứa Đường cứ như học sinh cấp ba ấy.
[*Bạch ấu gầy: tức là làn da phải trắng, vẻ ngoài trẻ trung như thiếu nữ và dáng người mảnh khảnh]
Trì Dã chưa kịp lên tiếng thì Ngô Đình Đình đã nói trước: “Học sinh cấp ba cái gì, chị dâu em là cô bé lọ lem, kiểu mà lắc mình một cái là có thể biến thành công chúa đó, sáng mù mắt chó của mấy người cho xem.”
Cô ta mặt mày hớn hở mà nói, còn không quên dùng cánh tay đụng Trì Dã một cái: “Đúng không anh?”
Trì Dã khẽ nhướng mi, mắng bọn họ: “Ông đây thích như thế nào liên quan mẹ gì tới bọn mày!”
Tôi không thích ăn cơm với bọn họ.
Sau mấy lần bị Trì Dã ép buộc đi cùng, bất kể lần sau anh muốn thế nào tôi cũng cắn chết không chịu đi.
Thậm chí còn bởi vậy mà lần đầu tiên nói chia tay: “Nếu anh cứ ép em đi, chúng ta chia tay.”
Lúc đó sắc mặt của Trì Dã lập tức thay đổi, anh nheo mắt nói: “Em lặp lại lần nữa.”
“Nói thì nói, chia tay!”
Tôi tức giận gào lên với anh, nước mắt tràn mi mà ra: “Em đã nói từ lâu rồi, chúng ta không hợp với nhau, không có chỗ nào giống nhau cả! Anh có ép thế nào thì em cũng không trở thành kiểu bạn gái mà anh muốn được, em tình nguyện làm cô bé lọ lem được chưa?!”
Anh sửng sốt một chút, dường như lúc bấy giờ suy nghĩ kỹ càng mới hiểu ra điều gì đó, giọng nói lập tức dịu xuống, dỗ dành tôi: “Em nói cái gì thế, ông đây cứ thích cô bé lọ lem đấy, em làm chính em là được, Đầu Gỗ, anh không ép em, nhưng sau này em cũng đừng hơi chút là nói chia tay, được không em?”
Tôi biết, tôi có rất nhiều tủi thân. Nhưng anh cũng thế, anh cũng có những sự tủi thân riêng của mình.
Người ta nói Trì Dã kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng như vậy nhưng cô bạn gái Hứa Đường của anh không phải cũng mặc một cái áo len xù lông đấy thôi.
Thậm chí Hứa Đường còn làm thêm ở cửa hàng trà sữa bên ngoài trường học.
Tôi không hiểu nổi, áo len nào mà không bị xù lông? Chẳng lẽ vì ống tay áo bị xù chút lông thì nhất định phải vứt đi hay sao?
Sinh viên làm thêm bên ngoài nhiều biết bao nhiêu, chúng tôi đều đang cố gắng sinh hoạt, nỗ lực bước tới.
Tôi là người bình thường, điều lạc lõng duy nhất chỉ là thế giới của Trì Dã mà thôi.
Sau này bọn họ thường xuyên đi quán bar chơi, đi đến các câu lạc bộ xa hoa, đi vào những sân bắn, đó đều là những nơi mà tôi chưa từng đặt chân và cũng không dám đặt chân tới.
Tại sao lại ngốc như thế à?
Anh từng tặng cho tôi điện thoại mẫu mới nhất, khăng khăng bắt tôi phải nhận, nói rằng dùng để liên lạc vào ngày nghỉ cho dễ.
Khi tôi về đến nhà, chiếc điện thoại đó bị Trần Mậu Quyên nhìn thấy, bà ta lập tức giễu cợt nói: “Tao còn nghĩ mày thanh cao thế nào cơ, hồi trước cho tiền thì không lấy, chê ít à? Bây giờ không phải cũng dựa vào đàn ông mà ăn cơm đấy thôi, bị bao nuôi chứ gì, thảo nào kỳ nghỉ cũng không ra ngoài kiếm tiền.”
“Bà đừng có nói bậy bạ, bà nghĩ là ai cũng giống bà hay sao?!”
Tôi tức giận đến nỗi cả người run rẩy, không những vì mấy lời bẩn thỉu của bà ta, mà còn bởi vì sau khi về nhà tôi mới phát hiện ra rằng, vì không có tiền xài nên bà ta đã làm giao dịch xác thịt với một ông già trong cư xá.
Những điều này đều là cô tôi nói cho tôi biết, có lần cô tới chăm nom ba, chặn được người ở trong nhà.
Kỳ nghỉ về nhà đó Trì Dã có tới tìm tôi một lần, anh đứng ở dưới cư xá gửi tin nhắn hỏi nhà tôi ở lầu mấy.
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy cái miệng đang chửi rủa của Trần Mậu Quyên mắng ra những lời bẩn thỉu nhất.
Lại nhìn thấy ba tôi đã càng ngày càng khô héo, nằm trên giường không ra hình người. Cùng với căn nhà dơ dáy bẩn thỉu, xốc xếch không thể nhìn nổi này, gần như trong nháy mắt lòng tôi đã tràn ngập sợ hãi, đến nỗi khiến cổ họng phát nôn.
Tôi chạy ngay xuống lầu, sau lưng vẫn còn truyền đến tiếng nhục mạ của Trần Mậu Quyên: “Nổi điên cái gì, mày chạy đi đầu thai à!”
Trì Dã đứng dưới lầu, anh lái xe tới, còn mua cả quà cáp đến chơi.
Anh đứng dưới ánh mặt trời, hai tay đút túi, cười rộ lên với tôi, nói rằng muốn lên nhà thăm ba mẹ tôi một lát.
Cả người tôi nổi đầy da gà, toàn thân ớn lạnh, nghĩ mọi cách đuổi anh đi: “Hôm nay không tiện, nhà em đã chuẩn bị cái gì đâu, với lại mẹ em cũng không có ở nhà.”
Mãi mới dỗ anh đi được, vừa lên lầu đã nhìn thấy Trần Mậu Quyên đứng bên cửa sổ khinh miệt nhìn tôi: “Mày giỏi hơn tao đấy, tìm được thằng trẻ tuổi, lần sau nếu nó đưa cho mày điện thoại mới thì mày đưa cái này cho tao đi. Chắc tao cũng nên đổi, lão già kia keo bỏ mẹ, không bằng thằng này của mày.”
…
Là Trần Mậu Quyên khiến tôi hiểu được, bất kể tôi đi được bao xa thì vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi cái vực sâu địa ngục này.
Góc tối hôi hám tanh tưởi đó, khiến tôi vô cùng chán ghét và kinh tởm.
Suýt chút nữa tôi đã nôn ra đây.
Sau đó ở ngay trước mặt bà ta, tôi đập vỡ nát chiếc điện thoại mà Trì Dã đưa cho tôi.
Bà ta tức giận đến mức mặt mày tái xanh, giơ tay cho tôi một cái tát rồi bắt đầu xông vào đánh chửi.