Ảnh Đế Là Cha Của Lũ Trẻ 

Chương 5



11

Bốn năm trước, trong một lần kiểm tra sức khỏe, tôi bị chẩn đoán nhầm là ung thư, chỉ còn sống được nửa năm.

Khi đó tôi rất đau khổ, chỉ muốn tìm Tiêu Nhiên để dựa vào.

Nhưng khi tìm đến anh ấy, tôi lại thấy anh đang trò chuyện thân mật với một người phụ nữ trung niên.

Cuối cùng… tôi thấy người phụ nữ đó đưa cho anh ấy một tấm thẻ.

“Cầm lấy, đừng để bản thân thiệt thòi.”

Khi đó tôi hoàn toàn choáng váng.

Bởi tôi biết gia cảnh anh ấy bình thường, không thể nào có người thân hào phóng như vậy.

Vậy thì…

Chỉ có một khả năng.

Tiêu Nhiên đã tìm cho mình một “kim chủ”.

Tôi tức giận đến mức gửi thẳng một tin nhắn chia tay, sau đó chặn mọi liên lạc, mang hết tiền mình có rời sang nước ngoài.

Sau đó, tôi phát hiện mình mang thai.

Và cũng phát hiện ra rằng chẩn đoán ung thư là sai lầm.

12

Tiêu Nhiên nói anh sẽ sớm quay lại.

Nhưng tiếc là paparazzi và fan làm loạn quá mức, anh ấy không có cơ hội.

Chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho tôi, dặn dò tôi dưỡng thai, mọi việc khác anh ấy sẽ sắp xếp.

Tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện “kim chủ”, nhiều lần muốn bộc phát, nhưng cuối cùng lại chỉ trả lời lạnh nhạt vài câu.

Dù vậy, anh ấy vẫn kiên nhẫn.

Tôi luôn tự hỏi, khi nào thì anh ấy sẽ lại đến bệnh viện gặp tôi.

Tôi cần phải trực tiếp đối diện, hỏi rõ ràng mọi chuyện xảy ra năm đó.

Nhưng không ngờ, người tôi chờ không phải Tiêu Nhiên, mà lại là “kim chủ” năm xưa của anh ấy.

Khuôn mặt ấy, vẻ đẹp mặn mà và phong thái sắc sảo ấy, là thứ tôi không thể quên nổi, ngay cả trong giấc mơ.

“Cô là Tống Huyên phải không?”

Bà ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tôi, như thể chẳng thèm để mắt đến tôi chút nào.

Tôi mím môi: “Đúng, bà tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là đến xem thử người đã khiến Tiêu Nhiên mê muội đến mất hồn mất vía là ai thôi.”

Bà ta tự kéo ghế, ngồi xuống, dáng vẻ uy nghi của một nữ cường nhân khiến người khác không khỏi áp lực.

“Vậy thì bà tìm nhầm người rồi, chúng tôi đã chẳng còn liên quan gì đến nhau từ lâu.”

“Vậy sao? Thế tại sao nhà anh ấy toàn ảnh của cô? Lúc cô biến mất, anh ấy đau khổ đến mức suýt mất mạng, thậm chí còn bị trầm cảm.”

“Nếu không có tôi, thì thứ cô thấy khi quay lại chỉ là một nắm tro tàn mà thôi.”

Bà ta nhìn tôi, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng từng lời nói như dao cắt.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng tâm trạng đang rối loạn, đành đáp:

“Đừng đùa nữa, chẳng phải giờ anh ấy đang rất thành công sao?”

Lời vừa dứt, giọng bà ta lập tức lạnh hơn ba phần:

“Thành công? Cô không thấy anh ấy đã từng hoảng loạn, gần như sụp đổ thế nào à?”

“Nếu không phải tôi khuyên nhủ, nói rằng chỉ khi đứng ở nơi rực rỡ nhất, cô mới có thể thấy anh ấy, thì anh ấy đâu có động lực để bước vào làng giải trí?”

“Sự huy hoàng của anh ấy hôm nay là từng chút một nỗ lực mà có, nhưng nguyên nhân xuất phát chỉ vì muốn tìm cô…”

Tôi hít sâu một hơi: “Đúng, anh ấy rất xuất sắc, rất nỗ lực. Nhưng còn bà, kim chủ đứng sau lưng anh ấy…”

Tôi chưa kịp nói hết, bà ta đã ngắt lời:

“Cô đang nói linh tinh gì vậy? Kim chủ gì chứ?”

13

Tôi định tranh cãi, thì cửa phòng lại mở.

Lần này là Tiêu Nhiên.

Bỗng chốc, lòng tôi lạnh ngắt.

Nói muốn cưới tôi, vậy mà kim chủ vừa xuất hiện, anh ấy liền chạy ngay đến.

Quan hệ của họ thân thiết như vậy…

Nghĩ đến đây, tôi đau lòng, mở miệng đuổi khéo:

“Các người đi đi, đừng quay lại nữa…”

Chưa dứt lời, Tiêu Nhiên đã lên tiếng:

“Dì, sao dì lại đến đây? Con đã bảo rồi, chờ Tống Huyên xuất viện, con sẽ đưa cô ấy về nhà gặp mọi người mà.”

Tôi: …

Dì: ???

Khoan đã, kim chủ hóa ra là… dì của anh ấy?

Nghe xong, bà ta lập tức nổi cáu.

“Hừ, tôi chỉ đến xem vợ cậu thế nào, thế mà cậu vội chạy tới đây. Cậu sợ tôi làm gì vợ cậu à?”

“Với cái kiểu này, tôi phải đợi cậu dẫn cô ấy về đến bao giờ? Lề mề thế, chẳng giống chút nào gen nhà mình!”

Nói xong, bà ta quay sang nhìn tôi.

“Thôi, tôi đi đây. Đây là quà gặp mặt, dưỡng thai cho tốt, chờ xuất viện rồi tính tiếp.”

Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng bà ta rút một bao lì xì dày cộp đưa cho tôi.

Không để tôi kịp nói gì, bà chỉ để lại một câu rồi đi thẳng:

“Vợ cậu hiểu lầm cậu, mau giải thích đi!”

Sau khi dì anh ấy rời đi, Tiêu Nhiên nhìn tôi, vội vàng giải thích:

“Anh không biết dì sẽ đến. Dì chỉ tỏ ra lạnh lùng thôi, nhưng thực ra rất thương anh…”

“Đó thực sự là dì anh sao?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner