Chúng tôi cùng hỏi một lúc, rồi cả hai đều ngẩn người.
Anh ấy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Đúng. Dì nói em hiểu lầm anh? Sao vậy?”
Nhìn khuôn mặt điển trai với ánh mắt chân thành của Tiêu Nhiên, tôi bỗng thấy xấu hổ.
Tốt lắm, sau cô em họ, giờ đến lượt một hiểu lầm to đùng nữa!
Tôi chột dạ kéo chăn lên che mặt:
“Chuyện là… em nghĩ dì anh là kim chủ của anh…”
Lần này, đến lượt Tiêu Nhiên ngớ người.
Một lúc sau, anh ấy mới lắp bắp hỏi:
“Em từng gặp dì anh trước đây à?”
“Ừm, bốn năm trước…”
Tôi chưa nói hết câu, đã bị anh ấy ngắt lời:
“Vậy nên bốn năm trước, em rời đi vì hiểu lầm anh có kim chủ, phản bội tình yêu của chúng ta?”
“Ừm…”
Biết mình sai, tôi chui tọt vào chăn, không dám nhìn anh ấy.
Bên ngoài, tôi nghe tiếng anh ấy nghiến răng nghiến lợi:
“Tống Huyên! Em nhớ kỹ cho anh, ngoài em ra, anh không thể có ai khác!”
14
Cuối cùng, tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra gia đình Tiêu Nhiên có thế lực không nhỏ, không chỉ dì anh ấy là người nằm trong danh sách nữ tỷ phú Forbes, mà cả ba mẹ anh ấy cũng là những nhà sáng lập của công ty đầu tư hàng đầu.
Vậy tại sao anh ấy lại nói với tôi rằng gia cảnh mình không tốt…
Chỉ vì tôi từng nói một cách vô tư rằng không muốn cưới người có gia cảnh chênh lệch quá lớn, sợ không môn đăng hộ đối.
Anh ấy vì thế mà luôn giấu giếm, không ngờ lại khiến tôi hiểu lầm đến mức này.
Anh vừa xin lỗi xong, điện thoại của tôi vang lên.
Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi từ Đại Bảo nhà tôi.
Tôi bật loa ngoài và nghe máy:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá! Dạo này mẹ có chăm sóc tốt cho mình không? Mẹ phải ngoan ngoãn ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ, nếu không Đại Bảo sẽ buồn lắm đó…”
Giọng nói non nớt dễ thương lập tức làm trái tim tôi tan chảy.
Dù bất cứ lúc nào, Đại Bảo luôn là niềm an ủi lớn nhất của tôi. Những năm qua, tôi chưa từng hối hận vì đã sinh ra thằng bé.
“Đại Bảo, mẹ cũng nhớ con lắm. Dạo này mẹ bận chút việc, chờ thêm một thời gian nữa mẹ sẽ đón con về nhà, sau này chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.”
Khi bước chân vào giới giải trí, tôi sợ con bị lộ nên đã gửi bé sang nước ngoài.
Giờ tôi rút khỏi làng giải trí rồi, cũng là lúc đưa con về bên mình.
“Thật hả mẹ? Đại Bảo yêu mẹ lắm, nhưng mẹ không được vì Đại Bảo mà làm khổ mình đâu nhé!”
Tôi trò chuyện với con thêm một lúc, mãi không nỡ cúp máy.
Khi ngẩng lên, tôi thấy Tiêu Nhiên đứng đó, sắc mặt khó coi, cảm xúc hoàn toàn khác lúc trước.
“Tiêu Nhiên, anh sao vậy?”
“Con trai lớn của em bao nhiêu tuổi rồi?”
Giọng anh trầm thấp, như đang cố kìm nén điều gì đó.
“Thằng bé sắp tròn bốn tuổi, chờ thêm một thời gian nữa anh sẽ gặp được con.”
Tôi cười đáp, trong lòng nghĩ cách để hai cha con gặp nhau.
Nhưng mặt anh lại càng đen hơn:
“Chúng ta chia tay bốn năm, con bốn tuổi?”
“Tống Huyên, em giỏi lắm!”
Nói xong, anh xoay người bỏ đi.
Còn tôi ngồi trên giường, ngơ ngác.
Chúng tôi chia tay bốn năm, Đại Bảo là con anh ấy, bốn tuổi không hợp lý sao?
Anh ấy chẳng phải đã từng xem ảnh Đại Bảo rồi sao?
Rõ ràng là giống anh như đúc!
15
Đến ngày thứ ba khi tôi chuẩn bị xuất viện, Tiêu Nhiên vẫn không quay lại.
Hai ngày qua tôi cũng đã hiểu ra được những hiểu lầm của anh ấy.
Tôi định gọi điện giải thích, nhưng số anh luôn trong tình trạng tắt máy.
Cuối cùng, em gái anh ấy nói với tôi rằng anh đã về nhà trong tâm trạng khó chịu, sau đó nhận một vai diễn quay trong rừng và lập tức đi ngay.
Không ai biết khi nào anh sẽ quay lại.
Tôi cảm thấy bất lực, hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, quá sức chịu đựng!
Sau này nếu yêu lại, nhất định phải nhớ mở miệng nói rõ mọi chuyện!
Nhưng dù tôi có hối hận, Tiêu Nhiên ở trong rừng hoàn toàn mất liên lạc.
Không còn cách nào khác, tôi phải ghi lại tất cả những gì cần giải thích, từ Đại Bảo đến đứa bé trong bụng, nói rõ mọi chuyện và để lại lời nhắn cho anh.
Cứ thế, một tháng trôi qua.
Một tối nọ, tôi vừa sấy tóc xong thì nghe tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
Kèm theo đó là giọng nói khàn khàn, quen thuộc: “Huyên Huyên, là anh đây, mở cửa đi.”
Tiêu Nhiên?
Tôi vội chạy ra mở cửa, trước mắt là hình ảnh Tiêu Nhiên râu ria lởm chởm, trông đầy mệt mỏi.
Anh rõ ràng rất kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng đến tìm tôi bằng được.
Tôi ngay lập tức mềm lòng.
“Anh sao lại thành ra thế này?”
“Vì đóng phim cần như vậy.”
Bất chợt, Tiêu Nhiên nhìn tôi với ánh mắt trông chờ: “Huyên Huyên, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?”
“Anh đã đọc tin nhắn tôi để lại rồi à?”
Tôi không nhịn được cười, cảm giác khi mọi hiểu lầm được giải thích rõ thật tốt.
Đi một vòng lớn, cuối cùng chúng tôi vẫn về bên nhau!
Nhưng không ngờ…
“Tin nhắn gì? Điện thoại anh rơi xuống vực rồi, anh còn chưa kịp làm lại. Lần này là anh nhờ quản lý giúp trốn về. Đợi chúng ta đăng ký xong, anh sẽ quay lại đoàn phim.”
Tiêu Nhiên giải thích, đột nhiên như nhớ ra điều gì, gương mặt lập tức trở nên căng thẳng.
“Em không muốn kết hôn với anh đúng không? Hay là còn hiểu lầm gì nữa? Anh có thể giải thích!”
Nhìn vẻ căng thẳng của anh, tâm trạng tôi bỗng vui vẻ, muốn trêu đùa một chút.
“Không có, chỉ là anh thật sự muốn cưới tôi sao? Anh không từng nói ghét làm người đổ vỏ sao?”
Thực ra, tôi cũng muốn biết thái độ của anh với con cái sẽ như thế nào.