Thật sự, tôi sắp không nhịn được nữa rồi.
Tôi nắm chặt áo anh ấy, muốn anh ấy cúi xuống.
Lục Kỳ Niên chỉ cười, không trốn tránh, hàng lông mi dài như cánh bướm chớp chớp.
Anh ấy cúi xuống theo lực kéo của tôi.
Càng ngày càng gần.
Khi môi tôi sắp chạm vào môi anh ấy.
Anh ấy bỗng dừng lại, đứng thẳng lên.
Tôi muốn nổ tung.
Lục Kỳ Niên nắm lấy tay tôi, giọng nói ấm áp.
“Dữu Dữu, bây giờ em không tỉnh táo.”
“Anh đưa em về trước, được không?”
Trong đầu tôi liên tục có một giọng nói đang hét lên.
Nói cái gì mà đây không phải là chồng tôi.
Ha ha, tôi không tin.
Tôi ấm ức nhìn anh.
“Có phải anh không thích em đúng không?”
“Tại sao hôn một cái cũng không được?”
Lục Kỳ Niên ôm lấy mặt tôi, cười cười.
Đôi mắt hổ phách như có ánh trăng đêm khuya, dịu dàng và yên tĩnh.
“Thích chứ.”
“Thích em nên mới càng phải bảo vệ em, tôn trọng em.”
Tôi đang định nói gì đó thì trong đầu phát ra một tiếng nổ chói tai.
“Xong rồi, em lại nghe thấy trong đầu có người đang nói chuyện.”
“Có lẽ em sắp c h ế t rồi.”
Người trước mặt lại cười, đưa tay xoa đầu tôi.
“Em thật sự say rồi.”
“Anh xoa đầu cho em, sẽ đỡ hơn một chút.”
“Đợi chút nữa anh sẽ đưa em về.”
5,
Tôi mơ màng, đến khi bị Kiều Lạc đón về thì toàn thân tôi lại tràn đầy sức lực.
“Hu hu hu, chồng ơi anh muốn đi đâu?”
“Thứ chồng trời đ á n h này, em nhớ anh đến nỗi học hành lơ là. Anh đừng đi mà, chỉ cần anh ở lại, bảo em lái xe sang ở biệt thự em cũng đồng ý.”
Kiều Lạc bất đắc dĩ che mặt, cánh tay còn lại thì ôm lấy tôi, sợ tôi ngã.
“Anh nói gì đi, dỗ dành con bé.”
“Mau lên, con bé này uống say rồi thì còn cứng đầu hơn cả bò.”
Tôi như con cá mới nhảy lên khỏi mặt nước, quẫy đạp muốn thoát ra, lăn lộn trong lòng cô ấy.
Kiều Lạc đẩy tôi về phía Lục Kỳ Niên.
“Vợ của anh, anh ôm đi, đừng để nó làm loạn trong lòng tôi nữa.”
Lục Kỳ Niên vội ôm lấy tôi, giọng nói mềm mại hơn ba phần.
“Anh hứa, ngày mai, khi em tỉnh dậy, anh sẽ đợi em ở đây.”
“Đi nghỉ ngơi trước đi, được không?”
Tôi nắm tay anh ấy, hai mắt đẫm lệ.
“Vậy khi anh ra ngoài săn bắn, nhất định phải chú ý an toàn nhé.”
Anh ấy bật cười, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Được rồi, em yên tâm.”
Tôi nhìn chằm chằm Lục Kỳ Niên, thấy anh ấy gật đầu chắc nịch, tôi mới yên lòng.
“Phiền em chăm sóc em ấy một chút, hôm khác tôi mời em ăn cơm.”
Kiều Lạc không nói gì, kéo tôi qua, thế là tôi ngoan ngoãn rúc vào lòng cô ấy.
Cô ấy kéo tôi vào thang máy, bóp bóp mặt tôi.
Tôi mơ màng nhìn cô ấy.
Cô ấy “chậc” một tiếng: “Trần Dữu Hi à Trần Dữu Hi, cậu tiêu rồi.”
“Cậu sắp phải đi hái rau dại sống qua ngày rồi.”
6,
Nửa đêm, tôi mơ màng ngồi dậy.
Đèn bên giường vẫn sáng.
Tôi ở phòng hai người, chắc chắn ngọn đèn này là bạn cùng phòng tốt bụng để lại, tôi biết ơn kéo rèm giường ra.
Kiều Lạc đang đeo tai nghe xem TV, thấy tôi tỉnh, cô ấy nhanh chóng kéo tai nghe xuống.
“Đỡ hơn chưa?”
“Có phải cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, hận không thể hái hết rau dại trên thế giới không?”
Nghe đến đây, những kí ức kinh hoàng hiện lên trong đầu đôi.
Tôi lặng lẽ che mặt, hai má nóng bừng.
“Á á á, cầu xin cậu đừng nói nữa.”
“Tớ còn ôm Lục Kỳ Niên rồi gọi anh ấy là chồng, còn đòi anh ấy hôn tớ nữa.”
Kiều Lạc chỉ vào môi tôi.
“Thế cậu có hôn được không?”
Tôi lắc đầu.
“Thế mặt thì sao, có hôn được không?”
Tôi lại tiếp tục lắc đầu.
“Lúc cậu đi qua, chắc chắn sàn nhà sạch bong sáng bóng.”
“Ý gì?”
Giọng của Kiều Lạc và giọng trong đầu tôi dần chồng lên nhau.
“Thể diện bị quét sạch.”
Tôi giống như con sói, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên trần nhà.
Nhưng không dám hét lên.
Kiều Lạc nhìn không nổi nữa.
“Bày ra cái vẻ mặt đó làm gì? Thích người khác đi.”
“Không thì… tớ l ừ a anh trai tớ đến cho cậu chơi được không, anh ấy trông cũng đẹp trai lắm.”
Tôi đau khổ nằm lên giường.
“Tớ đội ơn cậu.”
Nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc say của tôi hiện ra.
Cả đêm trằn trọc, trong đầu luôn có giọng nói vang lên.
[Nữ phụ ác độc sẽ không có kết cục tốt.]
[Nam nữ chính cuối cùng sẽ sống hạnh phúc bên nhau, còn cô, chỉ xứng ở cùng đống rác.]
Tôi mò lấy điện thoại, có nhiều tin nhắn được gửi tới.
Tôi mở ra xem từng tin, toàn là tin nhắn của Lục Kỳ Niên.
[Nghỉ ngơi cho tốt nhé.]
[Sáng mai có muốn ăn gì không? Anh mua cho em.]
Tôi biết Lục Kỳ Niên có thói quen tập thể dục, ba trăm sáu mươi lăm ngày, sáng nào anh cũng đi chạy bộ.
Từ ban công ký túc xá của tôi có thể nhìn thấy sân tập, nếu dậy sớm, tôi có thể nhìn thấy anh ấy.
Có lẽ vì chăm chỉ tập luyện, nên cơ bụng của anh hiện ra rất rõ ràng.