Mùa hè mặc áo mỏng, mồ hôi đổ ra sẽ dính vào cơ thể, hiện ra những đường cơ bụng mờ mờ.
Tôi thất thần nghĩ ngợi.
Khi nhìn xuống màn hình điện thoại, tôi đã gửi hai chữ cho anh ấy.
[Cơ bụng.]
Tôi vội vàng nhấn thu hồi.
Nhưng đối phương nhanh hơn tôi một bước.
[?]
[??]
[???]
Xong rồi.
Đây mới gọi là mất mặt.
Tôi kéo rèm nhìn, Kiều Lạc đã lên giường ngủ rồi.
Không có ai để hỏi ý kiến, tôi đành nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, lẩm bẩm.
“Tất cả là tại anh, lẽ ra tôi đã đi ngủ rồi.”
“Bây giờ tâm trí tôi rối bời, không ngủ được, anh là đồ đáng c h ế t.”
Mỗi giây trôi qua đều như hàng thế kỉ, tôi bấm tay đợi tin nhắn của Lục Kỳ Niên.
Mong rằng đột nhiên anh bị ai đó tấn công, rồi mất trí nhớ, quên đi việc ngu ngốc của tôi.
Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Anh ấy nhắn lại:
[Xin lỗi.]
[Lòng anh cũng rối bời hết cả lên.]
7,
Lạ quá, rõ ràng Lục Kỳ Niên đang xin lỗi tôi, sao tim tôi lại đập nhanh hơn?
Tôi còn chưa kịp hiểu ra, giọng nói trong đầu nổi giận.
[Cô không được nghĩ!]
[Anh ấy không phải của cô! Không phải!]
Cảnh tượng bị từ chối và bị chế giễu hiện lên lần nữa.
Tôi ngồi trên giường xem xong, thở dài.
“Cô nói xem, tại sao Lục Kỳ Niên không thích tôi chứ?”
Giọng nữ đó lặp lại ba lần.
[Anh ấy là nam chính mà.]
Rồi đưa ra kết luận.
“Vì vậy cô không xứng.”
Tôi vẫn không hiểu.
“Anh ấy rất giỏi, nhưng tôi cũng không kém mà. Tôi và anh ấy học cùng một trường đại học, chứng tỏ thực lực của chúng tôi cũng không chênh lệch quá nhiều chứ?”
“Ngoại hình và gia cảnh của tôi cũng không tệ, tôi cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, tháng nào cũng quyên góp tiền làm từ thiện. Sao tôi lại không xứng chứ?”
Có lẽ vì tôi đột nhiên dịu giọng, giọng nói trong đầu lần này không còn cười nhạo tôi nữa, cô ta nhanh chóng trả lời.
[Vì tác giả viết vậy, đừng chống cự nữa.]
Tôi nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
8,
Trước khi dậy, tôi đã làm công tác tư tưởng cho bản thân đến một trăm tám mươi lần.
Khi đang định làm lần thứ một trăm tám mươi mốt, Kiều Lạc bắt đầu giục tôi.
“Mau lên.”
Tôi vội vàng thu xếp, tóc tai bù xù chạy theo cô ấy ra ngoài.
“Mấy giờ rồi, mà gấp thế?”
“Hả?” Kiều Lạc cười cười nhìn tôi.
Ánh mắt ra hiệu tôi mau đi theo.
Ra khỏi ký túc xá, cô ấy dừng lại.
“Mình muốn giúp cậu nhìn rõ tấm lòng của Lục Kỳ Niên.”
“Khá lắm, mới sáng sớm đã đứng đó rồi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy kéo tôi qua.
“Nói chuyện đi, lần sau đừng khóc nữa.”
“Trông tội nghiệp lắm.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã đứng trước mặt Lục Kỳ Niên.
C h ế t tiệt.
Trong lòng còn đang c h ử i bới, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười tươi.
“Chào buổi sáng.”
“Hôm qua cảm ơn anh nhé, tối qua em say quá nên không kiềm chế được.”
“Muộn rồi, em đi trước đây.”
Tôi quay người định chạy đi thì bị Lục Kỳ Niên chặn lại.
“Bây giờ còn chưa đến bảy giờ.”
“Thường ngày sát giờ em mới vào lớp, hôm nay gấp cái gì?”
Tôi nhìn điện thoại, sáu giờ năm mươi ba.
Lục Kỳ Niên nhìn tôi một lúc lâu.
“Vậy nên, em đang trốn tránh anh?”
“Hôm qua em ôm ôm ấp ấp gọi anh là chồng, còn đòi hôn, sờ soạng khắp người anh, làm quần áo anh lộn xộn hết cả lên.”
“Em không định chịu trách nhiệm đúng không?”
Tôi ngạc nhiên.
“Sao có thể?”
“Em còn chưa hôn được anh mà.”
Ánh mắt Lục Kỳ Niên khẽ động, cười tươi.
“Hóa ra em vẫn nhớ.”
Anh ấy đến gần, thì thầm vào tai tôi, “Hôm qua em gọi anh là chồng…”
Tôi trố mắt.
Lục Kỳ Niên luôn lịch sự, sao hôm nay lại có thể nói ra những lời như vậy?
Anh ấy trêu chọc tôi?!
Trong lòng tôi hét lên: “Cô là kẻ l ừ a đảo, anh ấy thích tôi mà.”
Giọng nữ liên tục la hét trong đầu, chiếu lại video đó cho tôi xem.
Tôi dứt khoát nhắm mắt.
Tôi muốn nghe chính miệng Lục Kỳ Niên nói không thích tôi, nhưng tôi vẫn không cam lòng.
“Lục Kỳ Niên, anh có thích em không?”
Trên môi đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm áp, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.
Giọng Lục Kỳ Niên nghiêm túc và ấm áp.
“Đúng vậy, Trần Dữu Hi, anh thích em.”
“Thích em từ lâu rồi.”
“Hôm qua anh không từ chối em, mà anh muốn đợi đến khi em tỉnh táo.”
Tôi cảm giác như cả thế giới của mình đang bắn pháo hoa, đầu óc ong ong, tim đập nhanh như trống.
Giống như viên sủi được thả vào nước, bong bóng nổi lên, trong lòng tôi tràn ngập niềm vui.
“Em biết mà.”
“Ahuhu, ôm một cái nào.”
Anh ấy ôm tôi từ phía sau, siết chặt tay.
Tôi nghe thấy nhịp tim của anh đập liên hồi.
“Tim anh đập nhanh quá.”
Lục Kỳ Niên cúi mắt như đang lo lắng, lông mi chớp không yên.
“Ừm, vì anh muốn hỏi em có thể làm bạn gái của anh không?”
“Nên có chút căng thẳng.”
Tôi ôm lại anh ấy, đưa tay sờ eo anh ấy.
Tuyệt quá, eo này rất tốt.
Sờ là biết người này thường xuyên tập luyện.
Lục Kỳ Niên lập tức cứng người, anh ấy hơi lúng túng kéo tay tôi.
“Dữu Dữu, đừng nghịch nữa.”
Tôi vùi đầu vào lòng anh ấy, che đi nụ cười vui vẻ của mình.
Tuyệt quá, tôi biết mà, tôi không chọn sai người.
Anh ấy là rất hoàn hảo.
“Em sẽ đồng ý mà, anh đừng căng thẳng nhé.”
“Bảo bối.”