Yểm Mạng

Chương 21



Vì có công việc đột xuất, nên buổi tối hôm ấy bà Nga gọi điện cho chồng báo ngày mai mình mới về. Song tâm trạng bà không thấy thoải mái, lúc nào trong bụng cũng nóng như có lửa đốt, khi bà gọi điện cho con gái mãi chẳng được. Bà hỏi chồng mình thì được ông ấy bảo rằng Kim Huệ đi chơi vừa về.

Buổi tối, sau một ngày làm việc mệt mỏi, bà Nga ngâm mình trong bồn tắm nước ấm tại khách sạn mà bà thuê phòng. Bà muốn thư giãn, muốn thoát ra khỏi những suy nghĩ u tối không hay, song hễ nhắm mắt hình ảnh đứa con gái người ngợm đầy máu lại hiện rõ trong tâm trí bà.

Bà Nga choàng tỉnh, cơ thể mình vẫn nằm trong bồn tắm, mọi thứ xung quanh im lặng như tờ. Bất giác, bà Nga cảm thấy lạnh buốt sống lưng, cảm giác này hơn bốn mươi năm nay bà chưa hề gặp phải. Linh tính của một người mẹ mách bảo cho bà rằng con gái đang xảy ra chuyện. Bà Nga đứng dậy vội mặc quần áo, gọi điện về cho anh mình.

– Alo anh cả, là em Nga đây.

Ông Vương bên kia đầu dây cất tiếng hỏi:

– Có chuyện gì giờ này cô còn gọi đến?

Bà Nga lo lắng đáp:

– À! Tại hai hôm nay em không liên lạc được với Kim Huệ, nên muốn hỏi anh cả có gặp cháu nó không?

Ông Vương khẽ chau mày hỏi:

– Thế cô đã hỏi chồng mình chưa? Mà chắc cô lo quá đấy thôi, vừa mới tối qua tôi còn thấy con bé nó úp story trên facebook kia mà.

Bà Nga sực nhớ Kim Huệ hay check địa điểm sang chảnh mỗi khi đi chơi úp lên facebook, vì tính con bé khá sôi nổi. Bà vội chào ông Vương rồi cúp máy, truy cập ngay vào trang facebook của con gái để xem. Bà thở phào nhẹ nhõm khi thấy bài đăng của Kim Huệ vẫn tải lên đều đều, song bà không hiểu vì sao con bé lại không chịu bắt máy. Bà Nga định gọi qua messenger để hai mẹ nói chuyện qua hình ảnh, nhưng vừa định bấm gọi bà lại từ bỏ suy nghĩ, vì giờ này đã quá khuya.

Bà Nga thở dài:” Chắc giờ này con bé cũng ngủ rồi, mình làm việc nhiều quá nên đầu óc căng thẳng hay suy nghĩ linh tinh. Con bé không sao, không sao cả.” Bà tự an ủi bản thân, chỉ muốn trời mau sáng bà sẽ đáp chuyến bay nhanh nhất để về nhà.

Trời càng về khuya màn đêm càng đen đặc. Nằm trằn trọc mãi bà Nga cũng dần chìm vào giấc ngủ say. Đêm nay,bà Nga một giấc mơ kỳ lạ, bà thấy con gái mình xuất hiện ở cuối một con hẻm tăm tối.

Bà lên tiếng gọi:” Kim Huệ, nhà mình đằng này mà con?”

Con bé không đáp, đứng lặng thinh nhìn bà trong bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, quần áo trên người bị nhàu nát loang lổ be bét máu, mái tóc dính bết lại với nhau ướt sũng. Bà Nga chìa tay gọi khi thấy Kim Huệ quay đi.

“ Kim Huệ, lại đây với mẹ, về nhà mẹ chải tóc tắm gội cho con. Đi đâu về mà trông con nhếch nhác lôi thôi vậy con.”

Kim Huệ khựng chân, từ từ xoay người nhìn mẹ, gương mặt xinh đẹp ẩn sau những sợi tóc dính bết kia dần lộ ra một nét mặt đau đớn sầu não. Con bé nói với bà bằng một chất giọng sâu thăm thẳm, như từ cõi âm ti vọng về.

“ Mẹ..mẹ ơi…con chết rồi. Con bị người ta giế.t. Con chết thảm quá mẹ ơi…!

Nói xong Kim Huê quay người bỏ đi, để mặc bà Nga gọi khản cổ cũng không một lần ngoái đầu nhìn. Cô hoà mình vào màn đêm, lúc này bà Nga chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít, tiếng khóc thút thít từ xa xa vọng về. Một lúc sau bóng dáng Kim Huệ mất hút trong màn đêm.

Bất giác bà Nga oà khóc nức nở. Bà ngồi bật dậy ôm mặt khóc rưng rức, bà nhận ra đó chỉ là giấc mơ, nhưng sao giấc mơ đó nó lại sống động y như bà đang tận mắt trông thấy Kim Huệ.

Trời lúc này mới hơn 3h sáng.
—-
Tư Minh vừa hoàn thành một trang web, chuyên nói về những câu chuyện tâm linh xảy ra trong các vụ án mạng nổi tiếng. Ngay sau khi trang web được tung lên mạng xã hội, nó bắt đầu thu hút rất nhiều lượt truy cập, điển hình là bài viết có cái tên rất hót” Biệt Thự Ma Ám”.

Trong bài viết này, Tư Minh nhấn mạnh về việc cậu chủ nhà họ Nguyễn, người sống sót duy nhất trong vụ thảm án xảy ra trong căn biệt thự trắng, chấn động dư luận năm xưa nay đã về nước. Cậu chủ nhà họ Nguyễn mong muốn trùng tu sửa chữa lại căn biệt thự, để làm điểm du lịch đón khách, cho những ai muốn trải nghiệm cảm giác lạ. Bài báo này không chỉ thu hút dân mạng, mà còn thu hút cả cánh nhà báo. Họ lùng sục cái tên Nguyễn Lâm Phong trên tất cả phương tiện đại chúng, song hình ảnh và tin tức về cậu chủ nhà họ Nguyễn vẫn là một ẩn số. Trong trang web có tải lên một đoạn ghi âm được cho là cậu chủ Lâm Phong trực tiếp thu âm.

Lâm Phong nói:

“ Xin chào Việt Nam, chào quê hương của tôi. Ai cũng có những giấc mơ yên bình, ai cũng có quyền được hạnh phúc bên người thân. Nhưng tôi lại khác, chỉ trong một đêm tôi đã mất hết người thân, gia đình chia ly, âm dương cách biệt. Tôi đã biến nỗi đau thành sự mạnh mẽ, từ một cậu bé nhút nhát ngày nào nay tôi đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chững chạc. Lần này quay về quê hương tôi mong muốn thực hiện tiếp ước mơ của mình, và điều đầu tiên tôi muốn làm, đó chính là sửa chữa lại căn biệt thự do ông nội cùng cha mẹ tôi một tay gây dựng. Tôi biết có rất nhiều lời đồn thổi không hay xung quanh vụ thảm sát của gia đình tôi, song tôi nghĩ, nếu bạn không phải là hung thủ, thì không có gì phải sợ. Các bạn chờ tôi nhé, giấc mơ của tôi sẽ sớm hoàn thành, và khi đó tôi sẽ mở cửa chào đón các bạn. Hẹn gặp lại mọi người tại căn biệt thứ trắng. Xin gửi lời chào thân thương đến tất cả các bạn!”

Đã có rất nhiều nhà báo chủ động liên hệ tới quản lý trang web và mong được gặp cậu chủ nhà họ Nguyễn để xin phỏng vấn. Thế nhưng chưa bất kỳ ai được hồi âm, điều này càng khiến dư luận tò mò, xem cậu chủ nhà họ Nguyễn là người như thế nào.
—-
– Ê Sương, cậu nghe tin gì hót trên mạng chưa?

Thu Sương vừa bước vào lớp, ngay lập tức bị đám bạn thân của mình là Kiều, Trang, Khải và Đình kéo lại hỏi.

Sương nhún vai:

– Ồ, chưa. Mình con chưa kịp ăn sáng nữa đây này, hôm qua ôn bài ngủ trễ quá, sáng nay ngủ quên nào đã kịp xem tin tức gì?

Kiều đặt chiếc thoại dưới bàn ngày trước mặt Thu Sương, kéo lên cho cô bạn thân xem những hình ảnh về căn biệt thự ma ám, và nói với giọng điệu ly kỳ.

– Đây, cậu xem đi. Tin tức về căn biệt thự năm xưa xảy ra án mạng khiến một nhà có tới 3 người chết, thêm ông quản gia nữa là bốn. Nghe nói, sau vụ án đó thì cảnh sát không truy ra được gì, một chút manh mối cũng không vì bị ngọn lửa thiêu rụi. Còn nữa, người dân sống quanh đấy họ kháo nhau, vào mỗi khi đêm xuống, họ lại nghe thấy tiếng gào thét, tiếng kêu khóc từ trong căn biệt thự phát ra, khi họ đến gần thì thấy có mấy bóng người cứ đi qua đi lại bên trong ngôi nhà, duy nhất ô cửa sổ của cô tiểu thư nhà họ Nguyễn lúc nào đèn cũng sáng rực, và một cô gái tóc rũ rượi hay đứng cạnh bên cửa sổ nhìn xuống cổng.

Thu Sương nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, vừa ăn mẩu bánh mì vừa hỏi:

– Chuyện này có thật chứ? Mà sao giọng nói này nghe êm tai quá mày nhỉ?

Trang bĩu môi, tay cầm hai bím đu đưa tóc nói:

– Chả thế, giọng của thiếu gia nhà họ Nguyễn đấy. Mà chỉ cần nghe thấy thôi chứ chưa cần biết mặt, đã đốn tim bao cô gái rồi, trong đó có mình.

Thằng Khải gõ “cốc” cái lên trán nhỏ Trang, thở dài nói:

– Thôi đi mấy má, lo mà ôn bài thi cuối năm học kìa. Thấy trai cứ tơm tớp tơm tớp.

Thằng Đình vỗ vai bạn mình nói tiếp:

– Tơm tớp đã là cái gì, mới nghe thấy giọng nói cậu chủ nhà họ Nguyễn mấy mẹ ấy đã xoắn hết cả lên, đợi đến khi người ta ra mặt, đến khi đó mấy bà ấy rụng hết trứng cho mà xem.

Thằng Khải phá lên cười, bảo:

– Cậu đã nói đúng còn nói to, mình sợ đến khi cậu chủ nhà họ Nguyễn lộ mặt, nhan sắc không là nam thần như trong lòng các bà ấy nghĩ, lúc đó thì sao nhỉ… ha ha..

Thu Sương, Kiều và Trang liếc đôi mắt sắc lẹm nhìn Khải và Đình như muốn khâu miệng họ lại. Thu Sương bĩu môi đáp trả:

– Ờ! Thì sao nào? Chứ không phải hai cậu không được đẹp trai, không được lãng tử như người ta, nên tỏ ra ganh ghét đố kỵ?

Trang hùa theo:

– Thu Sương, cậu nói hay lắm. Những người không bằng người ta thì luôn sân si ấy mà.

– Xí..bọn tôi thèm sân si với thần tượng của các bà chắc?

Ba cô nàng lại chụm đầu vào kháo nhau:” Ê này, mình nghe nói cậu chủ nhà họ Nguyễn năm bay mới hơn 30 tuổi thôi, nếu tính ra chỉ hơn chúng ta mười mấy tuổi. Tình yêu đâu quan trọng tuổi tác đúng không mọi người, nên mình nghĩ, nếu may mắn được cậu ấy để ý, thì mình nguyện hiến dâng tấm thân trong trắng này, và sẵn sàng làm mẹ các con anh ấy.”

“ Thôi nào, cứ chờ cậu ấy xuất hiện đã rồi lúc đó cậu dại trai còn chưa muộn. Còn bây giờ, làm ơn lau nước miếng trên miệng cậu đi. Thiệt tình à…”

Lời của Sương vừa dứt, Kiều cầm điện thoại đứng lên ghế, nói thật to cho cả lớp cùng nghe.

-Này các cậu, mình nảy ra một ý tưởng khá hay và thú vị. Các cậu nghe xong về nhà suy nghĩ rồi tháng sau cho mình câu trả lời nha.

Cả lớp quay lại, nhao nhao lên hỏi:

– Ờ! Nhưng là chuyện gì mới được?

– Đúng rồi, cậu thử nói ra xem nào?

– Chuyện gì thế nhỉ, tò mò chết mất!

Kiểu đưa tay lên miệng, suỵt dài một tiếng ra hiệu cho cả lớp im lặng để mình nói tiếp:

– Các cậu giữ trật tự mình mới nói được chứ?

Đợi tiếng bàn tán xôn xao im bặt, Kiều lúc này e hèm lấy giọng, nói tiếp.

– Hè năm nay lớp chúng ta chưa thống nhất đi tham quan trải nghiệm ở đâu đúng không các cậu?

Mọi người ồ lên thi nhau nói:” Ừ đúng rồi, chưa thấy cô giáo và bạn phó học tập có kế hoạch gì nè. Mình thì định về quê thăm ông bà, còn mình định đi nghỉ mát cùng gia đình ở biển…”

Kiều nói tiếp:

– Nếu vậy chúng ta thống nhất đi dã ngoại trên đồi chè đi. Ở đó vừa mát mẻ vừa có đồi núi chúng ta thỏa sức đi chơi. Nghe nói đồ ăn thức uống trên đó cũng rẻ, ngoài tham quan những khu vườn trái cây của các bác nông dân ra, thì chúng ta còn có một điểm dừng chân vô cùng thú vị.

Kiều nói lấp lửng làm cho cơn tò mò của mọi người trỗi dậy, những tiếng bàn tán lại vang lên ì sèo. Một cậu bạn ngồi ở phía cuối lớp, giơ tay lên phát biểu:

– Theo mình cậu nói ra hết đi, chứ nói nhát gừng như cậu khiến bọn mình khó chịu quá.

– Đúng rồi, cậu nói hết đi xem nào, nếu ok thì mình đăng ký một slot nha.

Kiều giơ điện thoại cho các bạn trong lớp xem, họ truyền tay nhau về một trang web vừa nổi lên mấy ngày nay trên mạng. Người thì tỏ vẻ sợ hãi, người lại tò mò thích khám phá, cũng có những người thích cảm giác mạnh, giơ tay đăng ký một slot mà không cần suy nghĩ đắn đo.

Kiều nói:

– Thôi, tạm thời chúng ta cứ biết vậy đã, tối các cậu về nhà tìm hiểu thêm thông tin trên mạng, chúng ta chưa thi học kỳ, vẫn phải chuẩn bị tốt cho kỳ thi có đúng không nào? Thi cố gắng đạt kết quả tốt thì đi chơi mới cảm thấy thoải mái. Hơn nữa, theo bài phát biểu của cậu chủ nhà họ Nguyễn, thì kế hoạch tu sửa lại căn biệt thự giờ mới đang lên kế hoạch, và họ sẽ hoàn thiện trong vòng ba tháng, tức là chúng ta vừa kết thúc xong kỳ thi, bên ấy cũng vừa mở cửa đón khách.

Trang thấy một vài ý kiến chê nơi đó xa, tiền bao xe sẽ đắt đỏ bao xe nhiều ngày, liền lên tiếng trấn an.

– Về xe cộ phương tiện đi lại các cậu yên tâm. Đợi lúc đó định ngày đi xong, mình sẽ xin bố mẹ mình bao xe cho lớp mình. Các cậu thấy thế nào?

Vừa nói, Trang vừa đá mắt nhìn Đình và Khải, như thể đợi câu trả lời từ hai cậu bạn:

– Các bạn ok thì bọn mình cũng ok.

Cả lớp ồ lên một tiếng, họ vẫn tiếp tục tranh luận sôi nổi về chuyến dã ngoại mà Kiều vừa nói. Trong số họ không ai để ý đến hai cô bạn trong lớp đang ngồi tách biệt ngoài đám đông, đó là Ý An và Châu Anh.

Ý An vẫn ngồi im, mắt không rời khỏi từng thao tác cử chỉ của Châu Anh. Cậu ấy đang vẽ, vẫn là những nét vẽ rối như tơ vò trên kín mặt giấy, mặc những tiếng ồn ào xung quanh, mặc cả ánh mắt chăm chăm của Ý An đang nhìn mình, Châu Anh muốn hoàn thành bức vẽ, trước khi tiếng trống trường vang lên.

Ý An lặng lẽ cất bức vẽ mà mình tô màu tối qua vào trong cặp. Cô đang tự hỏi, không biết Châu Anh hôm nay vẽ gì? Trông cậu ấy lúc này thật lạ, chăm chú miệt mài ngồi vẽ mà cứ như cả thế giới này chỉ có mình cậu ấy. Một điều đặc biệt trong con người Châu Anh mà Ý An phát hiện ra, đó chính là mỗi khi Châu Anh ngồi vẽ, cậu ấy không phải là cô bạn Châu Anh thân thiện hay nói hay cười mà mình biết. Lúc này, ánh mắt, hành động, thao tác…của Châu Anh, luôn toát ra vẻ lạnh lùng xa lạ.
——
Suốt mười bảy năm làm vợ ông Sơn, bà Nga chưa bao giờ nhận ra một điểm bất thường trong cuộc sống sinh hoạt cá nhân của ông ấy, đó chính là vào ngày 15 âm lịch hằng tháng, ông Sơn luôn dành trọn một ngày đi gặp một người.

Hôm nay cũng vậy, ngày 15 tháng 3âm. Ông Sơn tự lái xe ra khỏi ngoại ô thành phố và chạy theo hướng lên Thái Nguyên. Cũng không dặn dò bà giúp việc hay vợ con một câu, vì ông nghĩ họ chẳng bao giờ quan tâm đến mình. Mỗi lúc gặp ông, họ không phải gặp để quan tâm hỏi han sức khỏe hay công việc. Thứ làm cho họ tìm đến ông đó là mỗi lúc cần tiền. Song ông không trách họ, bởi thế giới của ông khác xa họ, những thứ ông đang làm dù sao ông vẫn không muốn cho bất kỳ ai biết. Như vậy cũng tốt, ít ra ông không cần gồng mình lên che giấu sự thật. Tuy vậy, ông vẩn rất yêu quý hai cô con gái của mình.

Chiếc xe dừng lại ở trước một ngôi nhà lụp xụp nằm sâu trong một khoảng vườn khá rộng. Suốt mười bảy năm qua có tháng nào ông không ghé về đây, nên cảnh vật xung quanh đối với ông Sơn nó quá đỗi quen thuộc. Ông nhớ như in từ đoạn đường khúc khuỷu, cho đến bờ rào hay hàng cây. Ông Sơn mở cửa xe bước xuống, xách giỏ quà mình chuẩn bị trước đó đi thẳng vào bên trong.

– Thầy Chom-Bay có nhà không ạ?

Munny ngước mắt lên nhìn, thấy người quen anh ta mỉm cười gật đầu:

-Sư phụ tôi đang đợi ông trong nhà.

Munny theo tiếng Campuchia có nghĩa là người đàn ông thông minh, mạnh mẽ. Munny là trẻ mồ côi bên Campuchia, được ông Chom-Bay xin nuôi, nhận làm đệ tử sau một lần ông ghé thăm trại trẻ mồ côi ở một thị trấn nghèo. Từ đó Munny theo sư phụ của mình sang Việt Nam học tập và sinh sống từ nhỏ, nên khả năng nói và tiếng Việt của cậu rất lưu loát.

Ngoài Munny, ông thầy Chom-Bay còn có một người đồ đệ khác tên Chan ( có nghĩa chúa nhân từ). Chan ít tuổi hơn Munny và khả năng nói tiếng Việt của cậu vẫn còn hạn chế.

Ông Sơn đưa giỏ quà cho Munny, anh ta ngoắc Chan lại nói gì đó bằng tiếng Campuchia mà ông Sơn nghe không hiểu. Một lúc sau, Munny quay lại nói với ông Sơn.

– Ông đi theo thằng Chan, nó sẽ dẫn ông tới gặp sư phụ.

Ông Sơn chau mày hỏi:

– Bộ thầy Chom-bay không được khoẻ hay sao? Tôi tưởng vào trong nhà đợi thầy như mọi bữa?

Munny gật đầu:

– Dạ, mấy hôm nay sư phụ tôi không được khoẻ trong người, phiền ông theo cậu Chan xuống nhà dưới gặp sư phụ.

Ông Sơn gật đầu, lẽo đẽo theo Chan băng qua một mảnh vườn khá rộng, căn nhà nhỏ xây không được tô trát nằm ở cuối góc vườn dần hiện ra trước mắt. Một năm 12 tháng, tháng nào ông Sơn cũng ghé qua đây, vậy mà ông không hề hay biết, phía cuối vườn nhà lão thầy Chom-Bay lại có thêm một căn nhà nhỏ. Tuy nó không còn mới, song cũng không quá cũ kỹ, thoạt đầu ở bên ngoài nhìn vào trong ông Sơn cảm thấy thấy hơi rờn rợn, nhưng khi bước vào bên trong, mùi trầm hương tỏa ra khắp gian nhà, khiến tinh thần ông Sơn phấn trấn lên hẳn.

– Ông ngồi đi. Chan, con lên nhà bưng nước ra đây mời khách.

Chan gật đầu” Vâng” một tiếng rồi bước ra khỏi nhà, khép chặt hai cánh cửa.

– Hôm nay ông thấy trong người thế nào?:- Lão thầy Chom-Bay hỏi.

Ông Sơn:” Tôi thấy ổn, chỉ sợ lúc giờ Tý trăng lên cao đứng bóng, độc rắn phát tác và cơ thể tôi lại phải chịu đau nhức.”

Lão Chom-Bay đưa cho ông Sơn một lọ thuốc mình vừa chế, và bảo:

– Ông uống cái này vào, nó sẽ chế ngự độc rắn trong cơ thể ông.

Ông Sơn đỡ lấy lọ thuốc, giơ lên ngang mặt nhìn. Lọ thuốc chỉ bé bằng đầu đũa, mỗi lần đến đây khống chế độc rắn phát huy tác dụng, thì ông Sơn luôn được lão thầy Chom-Bay đưa cho một lọ thuốc để uống. Ông Sơn không biết nó được chế từ những loại thảo dược gì, bởi ông tin thầy Chom-Bay tuyệt đối. Nếu ông thầy muốn hãm hại, thì ông ấy dễ dàng tước đoạt mạng sống của mình bất cứ lúc nào, cần gì phải kéo dài tới mười bảy năm.

Ông Sơn đưa lên miệng tu ực một hơi hết, mặt nhăn nhó như khỉ vì vị thuốc không những rất đắng mà còn có mùi tanh nồng rất khó chịu. Lúc đầu ông ấy uống chưa quen còn bị nôn ra, về sau đã quen thuốc, cảm thấy nó hơi khó chịu một chút, song vì bệnh tật ông vẫn phải bất chấp uống nó. Nghĩ đến bệnh tình của mình ông lại căm phẫn cái con rắn đó, nếu hôm ấy ông không xui xẻo bị nó cắn thì có lẽ cuộc sống của ông không phải khổ sở như bây giờ.

Năm đó, lão thầy Chom-Bay giữ lại được mạng sống cho ông Sơn đã là một kỳ tích đáng kinh ngạc, chỉ có điều, nọc độc của con rắn này nó rất lạ và cũng rất độc. Hay nói cho dễ hiểu, nó là một loài rắn hiếm mà đến cả khoa học cũng chưa từng tìm ra, cũng không có tên trong danh sách những loài rắn mang chất độc cực mạnh.

– Thầy có cách nào giải hết chất độc trong người tôi không?

Lão thầy Chom-Bay thở dài, mãi một lúc sau mới cất giọng khản đục trả lời ông Sơn:

– Có, tôi đã tìm ra cách giải độc rắn trong người ông. Nhưng nếu không tìm được người ấy, thì số mệnh của ông sẽ khép lại ở năm 39 tuổi.

Ông Sơn nghe xong giật mình, nhận ra lời tiên đoán của sư phụ mình năm xưa, quả đúng như những lời mà lão thầy Chom-Bay vừa nói. Ông ta thầm nghĩ trong đầu:” Không…mình không thể chết dễ dàng như vậy được, số mình không thể ứng với quẻ bói năm xưa của sư phụ. Ông cứ chờ đấy, tôi sẽ thay đổi càn khôn, sẽ tìm mọi cách để hoán đổi vận mệnh của mình, sẽ tìm ra cho bằng được người mà lão thầy Chom-Bay vừa nhắc.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner