Xuyên Về TN80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 12



Cậu ta…Không phải muốn
Hơn nữa hành động kỳ lạ của cậu ta, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng hơn.

Giờ khắc này, Tư Vân thậm chí toát ra một suy nghĩ đáng sợ nào đó: Cậu ta… Không phải muốn giết cô đi?

Trong lòng Tư Vân lộp bộp một tiếng.
Cô hít sâu một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Có việc gì sao?”

Chu Việt Đông nhìn cô một hồi, mới thu hồi ánh mắt, khuôn mặt gầy gò mơ hồ có thể thấy được vẻ tuấn lãng, nhưng trên khuôn mặt hàng lông mày càng nham hiểm lạnh lẽo nhiều hơn.

Quả nhiên có thể ở làm đại lão trong tiểu thuyết, cũng không phải người bình thường.

Chu Việt Đông nắm chặt đai vai cặp sách, buồn bực không lên tiếng xoay người rời đi.

“Không thể hiểu được.” Tư Vân cũng bị người này làm cho có chút bất đắc dĩ, xoay người bỏ mì vào nồi, sau đó bắt đầu bỏ mỡ heo, xì dầu cùng với gia vị hành lá vào trong mỗi cái bát.

Khi rưới nước canh vào tô, những hạt dầu lập tức nổi lên, mùi hành và mỡ heo thơm phức xông vào mũi.

Nước canh mì hành lá đơn giản đã làm xong.
Trong phòng Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn vẻ mặt dại ra ngồi trước mặt anh trai, trong tay còn ôm em gái ngậm kẹo trong miệng.

“Anh, chúng ta làm sao bây giờ.” Cậu nhóc nuốt nuốt nước miếng, nhìn em gái một tay cầm bánh bích quy, một tay cầm kẹo sữa thỏ trắng, có chút phản ứng không kịp.

Chu Việt Đông lau nước miếng cho em gái: “Chờ mấy ngày nhìn xem.”

“Nhưng, chính bà Lưu nói em gái bị người phụ nữ xấu xa này khi dễ.” Chu Việt Hàn lo lắng ôm chặt, không muốn giao cô bé cho bất kỳ ai.

“Em cảm thấy bà Lưu là người như thế nào?”
Ánh mắt Chu Việt Đông thâm trầm không giống như một đứa trẻ mười tuổi.

Chu Việt Hàn sửng sốt một chút, lập tức nhíu nhíu mày nói: “Em cũng không thích bà ta lắm, bà ta nấu cơm rất khó ăn, hơn nữa còn thích cùng cha…”

Cậu nhóc nói tới đây, đột nhiên giật mình một cái.

Chu Việt Đông ôm em gái vào trong ngực, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé, nói: “Đúng vậy, bà ta thích nói dối.”

“…”

“Cốc Cốc Cốc~”

Cửa phòng bị người gõ vang.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói dịu dàng của Tư Vân: “Tiểu lão đại tiểu lão nhị, ra ăn cơm.”

Hai anh em liếc nhìn nhau, đứng dậy đi ra cửa.

Tư Vân nhìn hai đứa nhỏ, quần áo hai người mặc đều là áo vải màu xám, phía trên còn có không ít miếng vá.

Trong khoảng thời gian này trời nóng, hai người đi xa như vậy, trên đầu còn toát một lớp mồ hôi mỏng.

Hai đứa nhỏ lớn lên đều tương đối giống nhau, bất quá tiểu lão đại mặt mày tương đối lạnh, mà tiểu lão nhị càng nhiều chính là cẩn thận từng li từng tí.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner