Cô ngay lập tức được chăm sóc bọn họ ăn ngon uống sướng, mua quần áo mới, mua đồ chơi.
Tình yêu thương của người thân mà cô không cơ được từ con trai mình lại tìm thấy được trên người hai đứa trẻ này.
Cô đối xử với bọn họ như con đẻ.
Nhưng mà ai có thể ngờ rằng hai đứa trẻ vô hại và đáng thương trước mặt, sau khi lớn lên lại khiến cô đang sống sờ sờ phải tức chết.
Đôi mắt Tống Ngôn tối sầm lại, biểu cảm không nói nên lời.
Cô quay người bước vào nhà, chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Vào đi.”
Tống Ngôn không thể tiếp đãi bọn họ nồng nhiệt giống như kiếp trước, mặc dù lúc trước cô đã mắc bệnh nguy kịch nhưng mất đi hơi thở cuối cùng quả thực là vì tức giận hai đứa trẻ này.
Cô sẽ không trả thù hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ này, nhưng cô sẽ không bao giờ đối xử dịu dàng hay chăm sóc bọn họ nữa.
Đây là nhà của Bùi Duật Sâm, nếu người đàn ông đã muốn nhận bọn họ làm con nuôi thì cô không có lý do gì để đuổi bọn họ ra ngoài.
Tống Ngôn vừa suy nghĩ xong, liền sải bước đi về phía phòng bếp.
Trong bếp chẳng có gì thứ gì ngon, ngoại trừ mấy củ khoai lang và khoai tây đã mọc mầm, chỉ có một cây bắp cải chưa ăn.
Trong góc tường có nửa lọ bắp cải ngâm.
Một miếng thịt xông khói mốc meo treo trên đầu.
Sau khi Tống Ngôn liếc nhìn đồ đạc trong bếp một vòng, cô dự định đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị.
Khi kết hôn, Bùi Duật Sâm đã tặng cô lễ cưới trị giá sáu trăm tệ, người trong nhà không lấy một xu, đưa hết cho cô.
Chỉ là những năm qua, mẹ chồng đã lấy đi rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại khoảng hai trăm tệ.
Tống Ngôn móc tiền ra, chuẩn bị đi hợp tác xã cung ứng tiếp thị.
Bước ra khỏi bếp, cô nhìn thấy hai đứa trẻ đang luống cuống đứng đó.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi trước hoàn cảnh xa lạ.
Tống Ngôn liếc nhìn biểu cảm của hai người rồi nói: “Phòng của hai đứa ở phòng ngủ thứ hai, sau này hai đứa sẽ ngủ ở đó, không được dì cho phép thì không được vào phòng của dì.”
“Dì đồng ý cho hai đứa ở lại nhưng không có nghĩa là dì sẽ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai đứa. Hai đứa có thể ăn cơm cùng cả nhà, nhưng sau này vệ sinh trong nhà, giặt giũ quần áo, rửa chén bát, hai đứa đều phải làm. Nếu không đồng ý, hai đứa có thể lựa chọn rời đi.”
Để lại một câu, Tống Ngôn liền rời đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Bùi Điềm Điềm không nhịn được khóc thành tiếng, cô bé kéo tay áo anh trai mình, sợ hãi nói: “Anh ơi, có phải dì Tống không thích chúng ta không?”
Bùi Quý Xuyên mím chặt môi, không nói gì.
Tống Ngôn không để ý đến suy nghĩ của hai người bọn họ, lúc này đã gần trưa, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị không còn thịt, chỉ còn lại một ít xương có mấy con ruồi bay lượn xung quanh, phía trên không có bao nhiêu thịt.
Mặc dù không có nhiều thịt nhưng món xương hầm vẫn vô cùng bổ dưỡng, có thể bổ sung canxi.
Nghĩ tới đây, Tống Ngôn nói: “Xương cốt này bán thế nào?”
Người bán hàng đang cắn hạt dưa bên cạnh không thèm ngẩng đầu lên nói: “Cô muốn mua sao? Tôi sẽ bán rẻ cho cô, bốn xu một cân.”
Tống Ngôn không hề do dự, mua hết.
Gạo giá hai xu một cân, Tống Ngôn trực tiếp mua mười cân.
Cô nhìn thấy trên kệ gần đó còn có kẹo hạnh nhân đậu phộng. Loại kẹo này rất đắt tiền nhưng lại rất ngon. Sữa bò có mùi thơm đậm đà, khi cắn vào còn có mùi thơm của đậu phộng giã nhuyễn, ngay cả trẻ em cũng có thể ăn một miệng lớn..
Nhưng bởi vì giá cả đắt đỏ nên người bình thường căn bản không nỡ ăn.
Nghĩ đến đứa con trai không thích ăn uống, Tống Ngôn nhìn cái giá trên trời một tệ tám xu, cắn răng mua một cân.
Thật sự là rất đáng buồn, sau này mẹ của nam chính bỏ một trăm tệ mua một bộ quần áo không hề chớp mặt lấy một cái.
Nhưng mà con của cô ngay cả một tệ tiền kẹo cũng không ăn nổi.
Rõ ràng là kết hôn với cùng một người đàn ông, nhưng Bùi Duật Sâm luôn hào phóng đối với mẹ của nam chính, còn đối với cô thì lại luôn coi thường, khiến cho Tống Ngôn gần như muốn hộc máu.
Trong năm năm chung sống, người đàn ông này chưa từng gửi cho cô một xu nào.
Anh ta chỉ gửi tiền cho người trong nhà, mẹ chồng lại quản lý rất chi ly, mặc dù mỗi tháng sẽ chia cho cô một ít lương thực nhưng chưa bao giờ cho cô thêm một xu.
Bởi vì trong nhà chỉ có cô và Tiểu Bảo nên lương thực chia đến mỗi tháng đều ở mức tối thiểu.
Bây giờ là cuối tháng, trong nhà chẳng còn gì.
Ba cân xương, bốn xu một cân, tổng cộng một tệ hai xu, mười cân gạo là hai tệ, kẹo hạnh nhân đậu phộng có giá một tệ tám xu.
Chỉ trong một lúc, Tống Ngôn đã tiêu hơn bốn tệ.
Trước đây, cô luôn chi tiêu dè sẻn, phiếu lương thực cô nhận được rất ít, sớm đã dùng hết.
Nhưng bây giờ cô không muốn tiết kiệm nữa, nếu tất cả số tiền cô vất vả tiết kiệm được đều sẽ để mẹ ruột của nam chính tiêu xài, tại sao không dùng cho bản thân?
Tống Ngôn không phải kẻ ngốc.
Cô lại nhìn những quả trứng gà, trứng gà bốn xu một cân. Con trai cô đang trong tuổi lớn, không thể tiết kiệm những thứ giàu protein dinh dưỡng này.
Nhìn thấy Tống Ngôn Nghiên mua nhiều, nhân viên bán hàng ở một bên rốt cuộc cũng chịu nhìn tới cô.
Khi cô hỏi có sữa bột không, đối phương lập tức giới thiệu sữa bột Trường Hồng cho cô, giá ba tệ một túi.
Mười tệ mẹ chồng đưa cho cô tiêu hết bảy tám tệ trong một lúc.
Tống Ngôn không hề xấu hổ chút nào, cô biết chắc chắn chồng mình hàng tháng đều gửi tiền cho mẹ chồng. Cô không biết là bao nhiêu, nhưng Tiểu Bảo là con ruột của anh ta, việc cô tiêu tiền cho con trai anh ta là chuyện đương nhiên!
Cô xách đầy đồ đạc trở về nhà.
Nghĩ đến sau này con trai mình sẽ có thể ăn ngon, Tống Ngôn cảm thấy mệt mỏi trên người đều tiêu tan.
**
Khi Vương Yến Mai trở về nhà, chỉ nghe thấy con trai la hét đòi bà ta nấu ăn: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sao mẹ không nấu ăn? Mẹ muốn bỏ đói con à?”
“Ăn, ăn, ăn, mày chỉ biết ăn. Nếu mày có ích một chút, tao đã không phải luôn nhìn sắc mặt chị dâu mày!” Vốn dĩ bà ta định giữ lại mười tệ đó để chi tiêu trong nhà.
Chồng bà ta đã giải ngũ vì bị thương, không thể làm công việc khác, bà ta làm việc trong nhà máy dệt chỉ kiếm được hai mươi tám tệ một tháng.
Con trai bà ta dựa vào quan hệ hiện đang lái máy kéo cho người ta, nhưng số tiền ít ỏi kiếm được cậu ta lại dùng vào ăn chơi phóng túng.
Cậu ta đã hai mươi bốn tuổi, vẫn không tìm được vợ khiến Vương Yến Mai vô cùng lo lắng.
Mặc dù mấy năm nay con trai cả gửi về không ít tiền, nhưng muốn cưới một người vợ tốt, không có lễ cưới bảy tám trăm tệ thì sao có thể cưới về nhà được?
Lúc này, lại bị con dâu lớn lấy đi một tờ đại đoàn kết*, trong lòng Vương Yến Mai như muốn rỉ máu.
*đại đoàn kết: tờ tiền giấy mười tệ
Tức giận đã đủ no rồi, cần gì phải ăn cơm nữa
“Sao mẹ lại phải nhìn sắc mặt cô ta? Cô ta không phải nhìn sắc mặt mẹ đã là tốt lắm rồi.” Bùi Hải bĩu môi nói.
“Đầu óc mày đúng là đồ bã đậu, nhất định phải nuôi con giúp người khác, nhà mình không nuôi nổi đâu.” Nghĩ đến nhà chị dâu có thêm hai đứa trẻ, sau này lương thực sẽ phải chia qua đó nhiều hơn, Bùi Hải cảm thấy rất khó chịu.
Cũng không biết trong đầu óc mẹ cậu ta bị làm sao, mình thường tiêu một xu cũng giống như muốn mạng, lúc này sao lại hào phóng như vậy, còn muốn nuôi con giúp người khác.
Cậu ta thực sự không hiểu cũng không tôn trọng.
Vương Yến Mai nghe được lời này, tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.
Nhưng bà ta có nỗi khổ mà không thể nói ra, đành phải nhéo cậu ta một cái, nói: “Ngậm cái miệng chó của mày lại, sau này không được nói chuyện này nữa. Hôm nay tao ra ngoài một chuyến, nhận được tin tức, anh cả của mày sắp trở về rồi đấy.”
Bùi Hải sửng sốt: “Thật sao?”
Vương Yến Mai lạnh lùng trợn mắt: “Không phải thật thì tao đã không nói, tao đã hỏi rồi, mặc dù vẫn chưa chắc chắn, nhưng nó trở về là thật. Đến lúc đó nó sẽ làm việc ở đây một thời gian, nó đã ở trong quân ngũ tám năm, tiền hỗ trợ xuất ngũ cũng không ít đâu, đến lúc đó mày có thể lấy vợ rồi.”
Bùi Hải kinh ngạc nói: “Anh trai con là phi công của Không quân, chắc chắn là có rất nhiều tiền!”
Trong lòng Vương Yến Mai cũng vui mừng, nhưng vẫn nói: “Chuyện này không được phép nói cho chị dâu mày biết.”
Mặc dù Tống Ngôn tính tình ôn hòa, dễ điều khiển.
Nhưng nếu cô biết bọn họ đang nhắm vào với số tiền kia của Bùi Duật Sâm, cô có thể làm ầm ĩ
…
Căn cứ Không quân quân khu phía Tây.
Bởi vì lý do đặc biệt, Bùi Duật Sâm, đại đội trưởng một đại đội thuộc tiểu đoàn hàng không không quân, được điều động về tổng cục.