Tống Ngôn vừa tới cửa nhà họ Bùi, đã nghe thấy mấy người kia đang thảo luận sôi nổi chuyện này.
Sắc mặt của bọn trẻ ở bên cạnh đều thay đổi.
Tiểu Bảo đang nắm tay cô cũng vô thức siết chặt.
Vẻ mặt của Tống Ngôn lại rất bình tĩnh.
Khi Vương Diễm Mai nhìn thấy Tống Ngôn, sắc mặt lập tức trở nên u ám, bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng.
Bùi Thuỷ Thuỷ và Vương Trân Châu nhìn cô một cách hả hê.
“Cô còn có mặt mũi tới đây sao?”
“Không phải mẹ gọi con tới sao?” Tống Ngôn Mai hỏi ngược lại, động tác không nhanh không chậm, khiến người ta cảm thấy cô rất lễ phép, ngược lại là Vương Diễm Mai quá hà khắc.
Vương Diễm Mai nghẹn họng.
Sắc mặt bà ta lập tức tối sầm.
Bà ta hỏi: “Tôi hỏi cô, ai cho phép cô bán công việc của Vương Trân Châu? Coo đã bán cho ai? Cô lấy lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
“Không ai cho phép con cả.” Tống Ngôn nhẹ nhàng nói, dường như không hề sợ hãi vì bị bà ta chất vấn, ngược lại còn tỏ ra rất vô tội “Con cũng không bán công việc của Vương Trân Châu. Mẹ, mẹ lẩm cẩm rồi sao? Tại sao công việc của con hay của người khác cũng không phân biệt được vậy? Công việc của Vương Trân Châu ở đâu ra?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Trân Châu trở nên rất khó coi: “Tống Ngôn, cô có ý gì? Chỉ vì tôi bận bịu, không có thời gian trả lại công việc cho cô, cô lại cố ý bán công việc để trả thù tôi đúng không?”
“Em gái Trân châu, sao cô lại nói chuyện như vậy?” Tống Ngôn tỏ vẻ thất vọng, đau khổ nói: “Tôi đã để cô làm công việc của tôi bốn năm, không hề nghe cô cám ơn tôi một câu. Bây giờ tôi chỉ bán công việc của mình thôi, tại sao lại thành trả thù cô vậy? Chẳng lẽ cô đi làm ở đó một thời gian dài liền cho rằng công việc đó là của cô sao?”
Vương Trân Châu lập tức đỏ mặt.
Bùi Thuỷ Thuỷ thấy em chồng mình bị nói cho nghẹn họng, lập tức nói giúp cô ta: “Thím không trả thù Trân Châu, thì tại sao lại bán công việc đi chứ?”
“Cũng không phải là tôi muốn bán, trước đây tôi muốn tìm Trân Châu thương lượng giao công việc cho cô ấy. Dù sao tôi đã không làm việc nhiều năm rồi, quay lại cũng không thể thích ứng được. Ai ngờ Trân Châu không đồng ý gặp tôi nên tôi cũng không có cách nào khác, đành phải bán cho người khác…”
Trong giọng điệu Tống Ngôn mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Ở kiếp trước cô không quay lại làm việc, sau đó Bùi Duật Sâm được phân một căn nhà, sau khi cô đi theo qua bên đó, công việc của cô đã bị Vương Diễm Mai bán giá rẻ cho Vương Trân Châu.
Bà ta vừa kiếm được tiền, vừa được biết ơn.
Tóm lại, cuối cùng người thua thiệt nhất chỉ có một mình Tống Ngôn.
Người ta vẫn nói, nếu con người không phản kháng trong im lặng thì sẽ trở nên xấu xa trong im lặng.
Mà Tống Ngôn là đang nổi điên trong im lặng.
Chỉ cần hiện tại cô điên cuồng hơn người khác thì không ai có thể làm gì được cô.
Tống Ngôn chân thành nói: “Trước đó tôi còn nhờ mẹ chồng tìm cô nói chuyện này, nhưng cô chưa bao giờ đáp lại tôi.”
Vương Trân Châu nghe nói như thế thì sững sờ.
Trước đó cô ta đã nhiều lần nghe ngóng ở chỗ chị cả có thể trực tiếp bán vị trí này cho mình được không.
Cho dù phải tốn một ít tiền nhưng có thể có được vị trí này cũng rất xứng đáng.
Nhưng chị cả lại nói, Tống Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Cho nên cô ta cũng không nghĩ nhiều nữa.
Không ngờ Tống Ngôn vậy mà đã sớm muốn bán đi, chỉ là người nhà họ Bùi lại không hề nói cho cô ta biết.
Sau khi cô ta có được công việc này, mỗi tháng nhận được tiền lương cô ta đều phải chia cho chị cả một phần.
Vương Trân Châu đã sớm không vui rồi.
Lúc này Tống Ngôn nói tới chuyện này, cô ta còn không hiểu sao?
Ánh mắt nghi ngờ của Vương Trân Châu rơi vào người Bùi Thuỷ Thuỷ.
Bùi Thuỷ Thuỷ tỏ vẻ bối rối.
Vương Diễm Mai lấy lại tinh thần trước, chỉ là bà ta còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tống Ngôn cắt lời: “Chẳng lẽ mẹ chồng tôi không đi tìm cô sao?”
Sắc mặt Vương Trân Châu càng thêm khó coi.
Đúng là chị dâu có nói Vương Diễm Mai đến tìm cô ta, nhưng chỉ nói là Vương Diễm Mai bảo cô ta mặc kệ Tống Ngôn, cứ yên tâm mà đi làm.
Hoàn toàn không đề cập đến việc bán công việc cho cô ta.
Chẳng lẽ hai mẹ con này đã hợp mưu lừa cô ta, chỉ để tiếp tục trục lợi từ chỗ cô ta sao?
Dù sao nếu như Tống Ngôn bán công việc cho cô ta, bọn họ sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ chỗ cô ta nữa!
Vương Trân Châu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này bởi vì trong mắt cô ra, một kẻ hèn nhát và bất tài như Tống Ngôn hoàn toàn không dám lừa gạt cô ta.
Người lừa gạt cô ta chỉ có chị dâu và Vương Diễm Mai!
Thấy vẻ mặt của Vương Trân Châu không đúng, Vương Diễm Mai vội vàng nói rõ: “Cô nói bậy, cô chưa từng đề cập chuyện này với tôi, cô chỉ nói tôi bảo Trấn Châu trả lại công việc cho cô mà thôi!”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Không phải con đã bảo mẹ gọi Trân Châu đến nói chuyện với con sao? Sao mẹ có thể nói như vậy? Chẳng lẽ mẹ nói với Trân Châu là con yêu cầu cô ấy trả lại công việc, nên Trân Châu mới không muốn gặp con đấy chứ?”
Cô vừa nói ra những lời này, trong mắt Vương Diễm Mai đã loé lên vẻ chột dạ.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Vương Diễm Mai, Vương Trân Châu đương nhiên cho rằng mình đã đoán đúng.
Cô ta không dám nổi giận với Vương Diễm Mai, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn chị cả: “Được lắm, các người đối xử với tôi như vậy, bao nhiêu năm qua, mỗi tháng tôi đều đưa cho các người mười tệ, vậy mà các người lại hợp mưu lừa gạt tôi, tôi xem như đã nhìn ra bộ mặt thật của các người rồi!”
Chị cả sửng sốt.
“Em gái, em nghe chị giải thích, không phải như vậy đâu!”
“Cút đi, tôi về nhà sẽ nói với mẹ, chị đợi đó cho tôi!” Vương Trân Châu nói xong thì khóc lóc chạy đi.
Chị cả còn muốn đuổi theo giải thích, nhưng lại bị Tống Ngôn ngăn cản.
“Chị cả, vừa rồi Trân Châu nói gì vậy? Mỗi tháng chị cầm mười tệ tiền lương của cô ấy sao? Tại sao tôi lại không biết chuyện này? Đây không phải là công việc của tôi sao? Tại sao chị lại lấy tiền như vậy?” Ánh mắt sắc bén của Tống Ngôn nhắm thẳng vào Bùi Thuỷ Thuỷ.
Bùi Thuỷ Thuỷ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Sau khi phản ứng lại, cô ta thẹn quá hóa giận nói: “Không phải việc của cô, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi!”
“Tại sao lại không phải liên quan tới tôi, đây là công việc của tôi, tôi không cầm được một xu nào, nhưng chị lại thu mười tệ một tháng. Nếu hôm nay chị cả không cho tôi một lời giải thích, đừng trách tôi đến đơn vị của chị làm ầm ĩ! Tham ô nhận hối lộ không phải chuyện hay ho đâu.”
Cô vừa nói ra lời này, sắc mặt của Bùi Thúy Thụy đã tái nhợt.
Chuyện này cô ta thậm chí còn không nói với chồng, dù sao cũng là mượn công việc của Tống Ngôn mà thu tiền.
Nếu thực sự gây ầm ĩ, cô ta cũng xong đời.
Đúng lúc cô ta đang hoảng sợ thì Bùi Duật Sâm lại đi đến.
“Các ngươi đang ầm ĩ chuyện gì vậy?”
Đôi mắt của Bùi Thuỷ Thuỷ lập tức sáng lên.
Cô ta vội vàng đi đến trước mặt Bùi Duật Sâm nịnh nọt, cả người còn muốn hất Tống Ngôn một cái nhưng Tống Ngôn đã kéo con trai né tránh.
“Duật Sâm, em mau quản lại Tống Ngôn đi. Cô ta điên rồi, không chỉ bán công việc mà em tìm cho cô ta, cô ta còn nói năng lung tung vu oan cho chị và mẹ, nói muốn đi tố cáo chị!”
Tống Ngôn ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, tôi đúng là điên rồi, công việc của tôi bị người ta thu tiền suốt bốn năm trời, vậy mà tôi không hề hay biết!”
Ngay từ đầu Bùi Thuỷ Thuỷ đã không coi Tống Ngôn ra gì, gia đình cô xuất thân từ nông thôn, nghèo khó hủ lậu lại nhút nhát, sinh một đứa con trai thì đầu óc lại có vấn đề.
Cho nên cô ta hoàn toàn không xem ra gì, giao công việc này cho Vương Trân Châu đương nhiên phải kiếm được một chút béo bở.
Ai ngờ mọi việc đang diễn ra suôn sẻ lại đột nhiên bị con nhỏ này trở mặt phá hoại, nếu cô không gây phiền phức thì cũng thôi đi, lại còn dám nói là muốn đi báo cáo với đơn vị của cô ta.
Đúng là điên rồ!