Giả Vờ Ngây Thơ

Chương 5: Hoàn



18

Chúng tôi lại đến bệnh viện, và người chữa trị vẫn là bác sĩ hôm đó.

Cổ tay của Trương Nguyệt Bạch vẫn chưa hồi phục tốt, lần này lại bị đại ca kia thô bạo làm gãy thêm lần nữa.

Vị bác sĩ nhìn hình chụp cổ tay của Trương Nguyệt Bạch, chỉ biết kinh ngạc cảm thán: “Chậc chậc, tình trạng trật khớp tay này đúng là hiếm có khó tìm.”

Trương Nguyệt Bạch vẫn bình tĩnh như lần trước, anh chỉ im lặng gật đầu.

Tôi lại trốn vào góc và không dám gây ra tiếng động.

Bác sĩ lại thuần thục cố định cổ tay anh “Lần sau cẩn thận một chút, đừng để trật khớp thành quen.”

Tôi giống như tiểu thái giám, lặng lẽ tiến lên nắm lấy tay Trương Nguyệt Bạch “Có cần kiêng kỵ gì không ạ?”

Bác sĩ suy nghĩ một chút “Không có gì phải kiêng kỵ, nhưng mà…”

Tôi lo lắng vểnh tai lên “Cái gì ạ?”

Bác sĩ kéo dài giọng “Hai đứa không định tránh xa nhau ra sao? Tuy rằng tôi tin vào chủ nghĩa Mác, nhưng tôi cảm thấy hai đứa cháu rõ ràng là không hợp mệnh, thà xa nhau còn hơn là cứ dằn vặt nhau thế này.”

Trời ơi, bác là lang băm!

Tôi nắm lấy tay Trương Nguyệt Bạch, nhanh chóng rời khỏi phòng khám “Bác đừng nói lung tung!”

“Chúng cháu rất hợp nhau, xứng đôi vừa lứa, là thiên duyên tiền định!” Đi được hơn 20 mét, tôi nghĩ lại vẫn còn tức giận, tôi bèn quay đầu gào lên với bác sĩ bên trong.

Bác sĩ cười phá lên ở trong phòng.

19

Tôi chính thức công khai hẹn hò với Trương Nguyệt Bạch, 3 người bạn cùng phòng của tôi cũng chẳng có hứng thú gì.

Lão Đại ngoáy ngoáy tai rồi điềm nhiên trả lời “Tớ biết rồi… không có gì bất ngờ cả.”

Lão Nhị nói thêm “Tự Tự theo đuổi như vậy mà Trương Nguyệt Bạch vẫn không báo cảnh sát, chắc chắn là không bình thường.”

Lão Tam xen vào “Đây gọi là tình trong như đã, mặt ngoài còn e.”

Hừ, mấy người bạn tồi tệ này, làm tôi không còn tâm trạng đâu để mà chia sẻ nữa.

20

Tuần đầu tiên hẹn hò với Trương Nguyệt Bạch.

Tôi thu dọn đồ đạc và về nhà vào cuối tuần, tôi định sẽ chinh phục được trái tim và dạ dày của anh ấy.

Khi tôi nói với Trương Nguyệt Bạch là sẽ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho anh, Trương Nguyệt Bạch nghiêm túc nói: “Nguyên Tự Tự, anh thực sự không thích mùi nấm.”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

Anh hít sâu một hơi “Nếu muốn chuẩn bị thì anh muốn mì thịt bò hơn.”

Kí ức xấu hổ lại ùa về, tôi vội chạy đến bịt miệng anh lại.

“Lần trước điều kiện không cho phép, lần này về nhà để mẹ trực tiếp hướng dẫn em. Chắc chắn món ăn sẽ rất phong phú, đáng để anh mong chờ!” Tôi vỗ ngực hứa hẹn.

Buổi chiều hôm đó.

Tôi mang theo hộp cơm hình con voi đến để hẹn hò với Trương Nguyệt Bạch ở căn tin, muốn thể hiện kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của mình.

“Em chuẩn bị cái gì vậy?” Trương Nguyệt Bạch gượng cười.

“Tèn ten…” Tôi mở nắp ra “Trứng bác với cà chua, ớt chuông và khoai tây, và…”

Tôi mở món cuối cùng “Món chính hôm nay, cánh gà Fanta.”

Nhìn cánh gà màu lam rực rỡ, Trương Nguyệt Bạch lại càng miễn cưỡng mỉm cười “Thật… thật sáng tạo.”

“Tại em không tìm thấy Coca trong tủ lạnh, em nghĩ cánh gà Fanta cũng có vị tương tự.” Tôi ngượng ngùng khiêm tốn.

Trương Nguyệt Bạch mở hộp cơm ra “Cơm tẻ sao lại thành thế này?”

“Em nấu gạo nếp cẩn thận lắm đấy.” Tôi đưa chiếc đũa cho anh “Nếm thử một miếng xem.”

Trong ánh mắt chờ đợi của tôi, Trương Nguyệt Bạch yên lặng gắp một miếng nhỏ.

Anh mím môi, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

“Răng rắc.”

Chúng tôi nhìn nhau ngượng nghịu.

Đôi đũa bị gãy làm đôi mất rồi.

Tôi lúng túng đáp lại “Chắc là gạo nếp có vấn đề, dẻo quá, không phải là do em nấu dở đâu.”

Trương Nguyệt Bạch chồng hộp cơm lên, anh thở dài và nhẹ nhàng xoa đầu tôi “Từ giờ anh sẽ nấu cơm.”

Căn tin buổi chiều tràn ngập nắng, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt Trương Nguyệt Bạch.

Tôi ngẩn người ra và gật đầu trong vô thức.

Chỉ cần là Trương Nguyệt Bạch, dù là ai nấu cơm cũng không quan trọng, dù là tôi nhịn đói cả đời cũng không sao.

Tôi chạm vào trái tim đang đập nhanh liên tục.

Hỏng rồi, tôi đã dính vào con đũy tình yêu.

21. Ngoại truyện Trương Nguyệt Bạch

Vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 3, Trương Nguyệt Bạch đã vượt qua kỳ thi lấy bằng lái xe trong 32 ngày. Anh lái một chiếc ô tô ở cổng trường sau khi được sự đồng ý của huấn luyện viên.

Loanh quanh một hồi, nhưng niềm vui chưa kịp nhân đôi thì nỗi buồn đã nổ ngay 2 nháy. Anh tông phải một chiếc xe hơi sang trọng, và từ một thanh niên đầy khát vọng, anh đã lâm vào cảnh chồng chất nợ nần.

Cuối cùng, trong kỳ nghỉ hè dài đó, Trương Nguyệt Bạch đã phải chăm chỉ làm thêm ở gian hàng thịt lợn của chú hai để bù tiền nợ.

Chiều ngày 14/8/2019, xe của một đoàn du lịch trong thành phố đến trước quầy thịt lợn của anh. Một nhóm ông bà già mặc áo đỏ, tay cầm cờ nhỏ bước xuống xe, đằng trước hình như là một cô gái trẻ, trong mắt cô gái ấy tỏa sáng như ánh sao trời.

“Ông chủ, cho tôi nửa con lợn, không cần chặt ra đâu, chúng tôi tự mang đi được” Cô gái hưng phấn nói.

Trương Nguyệt Bạch dọn ra nửa con lợn, lúng túng không biết phải làm sao.

Sau đó —

Cô gái có dáng người nhỏ nhắn kia đã khoác chiếc túi trên vai, cô ấy cõng cả nửa con lợn cực kỳ dễ dàng.

Tim Trương Nguyệt Bạch đập thình thịch.

Đêm ấy, anh cẩn thận ghi ngày tháng vào ghi chú trên điện thoại di động: 190814.

Đó là ngày anh động lòng với một cô gái.

Sau đó, khi khai giảng đại học, Trương Nguyệt Bạch gặp lại cô gái đó, tên cô ấy rất đáng yêu – Nguyên Tự Tự.

Nguyên Tự Tự, Nguyên Tự Tự.

Chỉ cần anh gọi tên cô như vậy, ngực anh sẽ mềm mại như nước.

Hai người đã add WeChat với nhau, anh ấy đặt tên cho cô ấy trong danh bạ là “190814”.

Anh đã tập dượt rất nhiều lần, nhưng vẫn không dám gửi hai từ “Xin chào” cho cô ấy.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh ấy nhấp vào vòng bạn bè của Nguyên Tự Tự.

Anh nhìn thấy một bức ảnh của Ngô Ngạn Tổ, với dòng cap của cô ấy.

“Tôi thích kiểu đàn ông lạnh lùng như vậy, tôi đã theo đuổi anh ấy ba năm mà anh ấy vẫn không mảy may đồng ý.”

Trương Nguyệt Bạch sững sờ một chút, anh nhanh chóng tắt giao diện tin nhắn với Nguyên Tự Tự đi.

Sau đó, Nguyên Tự Tự bám theo anh hơn 3 tháng, mỗi lần anh muốn buông vũ khí đầu hàng, anh lại nhớ đến dòng cap kia.

Cuối cùng, anh đã trở thành người đàn ông “lạnh lùng” đúng theo Nguyên Tự Tự muốn.

Buổi hẹn hò đầu tiên thất bại, Nguyên Tự Tự chơi Vương Giả tại đồn cảnh sát, mỗi câu mắng đồng đội của cô ấy đều rất khó nghe.

Trương Nguyệt Bạch từ nhỏ đã là một học sinh 3 tốt, chỉ cần nhìn thấy người khác chửi thề là sẽ cau mày. Nhưng khi nghe thấy Nguyên Tự Tự mắng ra những lời đó, anh lại cảm thấy đám người kia bị chửi là đáng đời.

Cô ngẩng đầu muốn nói chuyện với anh, Trương Nguyệt Bạch gần như không thể nghe được cô ấy đang nói gì, trong đầu anh chỉ nghĩ đến: “Nguyên Tự Tự rất đáng yêu.”

Lần hẹn hò thứ hai của bọn họ.

Đêm đó ánh đèn lờ mờ, đôi môi của cô ấy hồng hào căng mọng.

Trương Nguyệt Bạch bỗng nhiên cảm thấy rất muốn hôn cô.

“Cậu thật là…” Anh nhịn không được mà nhẹ giọng nói: “Làm cho người khác yêu thích.”

[Hoàn]


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner