Thành Thân Hoặc Báo Quan

Chương 12



Lão nhân cẩn thận đỡ chủ nhân của đôi bàn tay đó xuống, nhiệt tình nghênh đón.

Trong mười năm sống ở Kim Lăng này, ta đã gặp qua vô số quan lại, quý tộc, trong đó còn có cả Vương gia.

Nhưng tất cả những người đó cộng lại, cũng không thể so sánh được với vẻ uy nghi của vị quý phụ nhân trước mắt này.

Tóc búi cao, quần áo cầu kỳ, lông mày sắc sảo và đôi mắt chim ưng.

Khi bà ấy nhìn ta, ta cảm thấy như bản thân tự dưng thấp đi 3 tấc vậy, cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

“Ngươi là chủ cửa hàng này à?” Quý phụ nhân hỏi.

Ta không thở được, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Bây giờ hẳn là đang buôn bán đúng không?” Bà ấy hỏi lại.

“Đúng vậy.” Ta buột miệng, nhìn đám lính canh khắp đường, cuối cùng cũng dám nhìn bà ấy: “Ngài có muốn mua giăm bông không?”

“Đương nhiên.” Quý phụ nhân bình tĩnh nói: “Nhà có nhiều người nên ta muốn mua nhiều chút.”

Ta lén nắm chặt các khớp ngón tay, đè nén sự lo lắng trong lòng, sau đó nói với bà ấy: “Mời ngài vào trong, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Lão nhân đỡ bà ấy đến ngưỡng cửa, bà ấy liếc nhìn ta.

Tim ta thắt lại, càng vào trong, ta lại càng cảm thấy sợ hãi.

Quý phụ nhân một mình bước vào cửa hàng.

Rất nhiều người, thậm chí cả lão nhân đỡ bà xuống xe kia, cũng cung kính đứng đợi bên ngoài.

… Cái người cực kỳ cao quý này, không sợ ta nhân cơ hội giết chết bà ấy sao?

Ta liếc nhìn mấy con dao rựa trên quầy, thầm nghĩ cách cất chúng đi mà không để lại dấu vết.

Quý phụ nhân bước vào cửa hàng, thản nhiên đi vài bước, liếc nhìn xung quanh vài cái, sau đó nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén: “Cửa hàng này đúng là sạch sẽ.”

“Ngày nào trước khi mở cửa đón khách, ta cũng phải lau chùi đến hai lần.” Ta vừa nói vừa rút dao nhét xuống gầm bàn, cười tươi đến mức khóe miệng giật giật: “Ngài ngồi xuống trước đi, để ta đi pha trà cho ngài.”

“Không cần.” Quý phụ nhân bình tĩnh nói: “Ta không đến đây để uống trà.”

“Vậy ngài…” Ta lấy hết can đảm, hỏi: “Vậy ngài đến đây làm gì?”

Bà ấy nhìn ta, không nói một lời. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Không phải ta đã nói rồi sao? Ta tới đây để mua giăm bông.”

Ta: “….” Ngài nói vậy, ngài có tin nổi không?

“Ở đây bán những loại giăm bông nào?” Quý phụ nhân bình tĩnh hỏi.

Ta không tin bà ấy đến đây để mua giăm bông. Nhìn từ bề ngoài, có vẻ bà ấy là người của Hoàng tộc.

Tiêu Cẩn không thể lay chuyển được Mạnh Tự Lam. Giả sử hắn không từ bỏ, thì hắn nhất định sẽ có kế hoạch khác.

Mạnh Tự Lam ở Thái học, Tiêu Cẩn không có cách nào ra tay, nhưng ta ở trong chợ, dễ đối phó hơn rất nhiều…

Vậy người trước mặt ta là người của Tiêu Cẩn?

Ta vừa đoán vừa lơ đãng chỉ vào mấy chiếc đùi heo muối rồi nói: “Chiếc này là chiếc đùi heo muối 10 năm, hun bằng khói thông, là thịt hảo hạng. Còn chiếc này là đùi heo muối 7 năm, hun bằng khói quế, ba phần mỡ, bảy phần nạc. Còn đây là chiếc đùi heo muối 5 năm, hun từ gỗ bách, 5 phần mỡ, 5 phần nạc…”

Một nụ cười lạnh lùng cắt ngang lời nói của ta.

“Nghe nói ở chợ Đông này ngươi có tới tận mấy cửa hàng. Ta còn tưởng rằng ngươi có năng lực kinh doanh lắm cơ, không ngờ ngay cả đùi heo mình muối ngươi cũng không nhận ra.”

Vừa nói, bà ấy vừa đi đến trước chiếc đùi heo muối đang treo kia, cầm nó lên, đánh giá bốn phía của phần đầu xương: “Đây rõ ràng là chiếc đùi heo muối hơn 8 năm, sao vào miệng ngươi, lại chỉ còn có 5 năm rồi?”

Ta hơi giật mình, nhìn kỹ lại, hóa ra là ta nhầm thật.

Ta có kinh nghiệm nhiều năm mà còn nhầm lẫn, nhưng bà ấy chỉ cần nhìn qua, liền có thể dễ dàng đưa ra phán đoán chính xác – bà ấy còn có nhiều kinh nghiệm hơn ta!

Ta không nghĩ, vị quý nhân xuất thân Hoàng tộc này, lại có thể nhận ra đùi heo đã muối bao nhiêu năm chỉ trong nháy mắt.

Chẳng lẽ bà ấy không phải là người của Tiêu Cẩn?

Vậy sự phô trương này, khí thế này,… Vị quý phụ nhân trước mắt ta đây, rốt cuộc là ai?

“Ta chẳng là ai cả.” Quý phụ nhân nói, như thể đã đoán trước được suy nghĩ của ta. Bà ấy ngồi xuống trên chiếc ghế trống, không quan tâm đến bộ đồ lụa thêu trên người, chỉ ngước lên nhìn ta mà nói: “Ta chỉ là một thực khách, nghe danh ngươi nên muốn đến đây nếm thử giăm bông.”

Dù bà ấy nói vậy, nhưng ta cũng không giảm cảnh giác chút nào.

Quý phụ nhân nhẹ nhàng nói: “Giăm bông của ngươi có nguồn gốc từ Giang Châu đúng không?”

“Đúng vậy.” Ta trả lời.

Bà ấy nhìn ta: “Ngươi đến từ Giang Châu.”

“Ừ.” Ta trả lời.

“Nhà ngươi có truyền thống làm giăm bông à?” Quý phụ nhân hỏi.

“Ừ.” Ta tiếp tục gật đầu lần thứ ba.

Lông mi bà ấy khẽ giật, bà ấy hỏi ta: “Ngươi đang đề phòng ta?”

Ta hít một hơi thật sâu, lớn tiếng trả lời: “Có chút.”

“Tại sao ngươi lại đề phòng ta?” Quý phụ nhân nhướng mày.

Ta nhìn bà ấy, nói từng chữ một: “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.*
(匹夫无罪,怀璧其罪: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội)

Ta chẳng là gì cả, nhưng ta đã gả cho Mạnh Tự Lam, thì ta phải có trách nhiệm bảo vệ bản thân, cẩn thận từng li từng tí trong mọi việc. Bởi vì như vậy, cũng là ta đang bảo vệ hắn.

Có lẽ bà ấy cũng hiểu.

Quý phụ nhân cười chế nhạo: “Ngươi yên tâm, ta đến đây không phải vì Mạnh Tự Lam.”

Nói xong, bà ấy quay sang nhìn ta: “Ta không thèm nói dối ngươi làm gì. Ta đến đây chỉ vì món giăm bông Giang Châu này thôi. Ta cũng là người Giang Châu.”

Từ khi nào Giang Châu lại có nữ tử ngang ngược, kiêu ngạo như vậy?

“Ngồi xuống.” Bà ấy chỉ vào chiếc ghế trống đối diện: “Ta đã rời Giang Châu nhiều năm, hôm nay ta đến gặp ngươi, thứ nhất là vì món giăm bông ngươi làm, thứ hai là vì ngươi.”

Ta ngồi xuống, nghi hoặc nhìn bà ấy: “Vì ta? Nhưng ta không biết ngài.”

“Ngươi cho rằng ta biết ngươi sao?” Bà ấy cười, tiếng cười không hề che đậy: “Ngươi cùng lắm chỉ là một chủ cửa hàng bán giăm bông nho nhỏ mà thôi. Nếu không phải ngươi thành thân với Mạnh Tự Lam, thì ta đúng là không biết ngươi là ai thật— Ngươi không cần đề phòng ta, bởi vì nếu ta muốn làm gì, thì ngươi và Mạnh Tự Lam có đề phòng cũng vô ích.”

Dù lời bà ấy nói hết sức kiêu ngạo, nhưng ta biết, những gì bà ấy nói đều là sự thật.

“Giang Châu là một nơi rất tốt.” Bà ấy cố nén nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên: “Nhưng so với Kim Lăng, thì nơi đó cũng chỉ là một vùng nông thôn không hơn. Ta rời bỏ Giang Châu để đến Kim Lăng là vì một tương lai tươi sáng. Còn ngươi, ngươi rời bỏ Giang Châu đến Kim Lăng làm gì?”

“Để cứu mạng.” Ta nhẹ nhàng đáp lại.

“Hả?” Bà ấy nhìn ta.

“Mẫu thân ta bện/h nặng, lang trung Giang Châu không thể cứu được người. Thế nên ta chỉ có thể đưa người đến Kim Lăng chữa bện/h.” Ta xoa xoa hình thêu trên thắt lưng, sau đó nói tiếp: “Đáng tiếc, mẫu thân ta vẫn không thể qua khỏi. Sau khi người rời đi, từ đó tới nay, ta vẫn tiếp tục ở lại Kim Lăng.”

“Phụ thân ngươi đâu?” Quý phụ nhân hỏi.

“Phụ thân ta…” Ta mím môi, nhỏ giọng nói: “Ông ta đã sớm chết rồi.”

“Vì sao lại chết?”

“Uống rượu nên chết.”

Dù ta nói rất nhẹ, nhưng bà ấy vẫn nhạy cảm nắm được điểm mấu chốt: “Ngươi không muốn nhắc đến phụ thân mình?”

Ta: “….”

Không cần ta trả lời, bà ấy cũng đã có câu trả lời của riêng mình: “Ông ta đối xử với ngươi không tốt, hoặc là đối xử không tốt với cả hai mẫu nữ ngươi. Cho nên ngươi mới không muốn nhắc đến ông ta, thậm chí, khi nhắc đến ông ta, vẻ mặt ngươi còn vô cùng oán hận, tức giận. Ngươi ghét ông ta.”

Bà ấy nói không nhanh, thậm chí trong giọng điệu còn có chút lười biếng, nhưng vẻ mặt lại rất hùng hổ doạ người, từng tấc, từng tấc trên mặt, đều rét lạnh vô cùng.

Hoạ tiết thêu trên thắt lưng bị cọ xát nhiều lần. Đáng lẽ ta có thể trực tiếp tránh né và bỏ qua, nhưng không hiểu sao ta lại nín thở nhìn bà ấy: “Đúng vậy, ta rất ghét ông ta! Ông ta có chết, có hoá thành tro tàn, thì ta cũng vẫn ghét ông ta!”

Bàn tay mập mạp đó cầm lên con dao rựa, chém mạnh từng nhát, từng nhát vào quần áo của mẫu thân ta.

Chém mạnh lên gối, lên bàn…. Tiếng la hét chửi bới lẫn với mùi rượu kia, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

19.

Phụ thân ta là người nghiện rượu, thích ăn thích uống.

Còn mẫu thân ta thì bất đắc dĩ nên mới phải gả cho ông ta.

Song thân người mấ.t sớm, người bị ép gả cho trưởng chất tử của bá phụ, cũng chính là phụ thân ta – một người vừa nói lắp vừa lười biếng.

Phụ thân ta thích uống rượu, nhưng tửu lượng lại vô cùng kém, ngày nào cũng trong trạng thái say khướt chửi thề, có lúc thậm chí còn cầm dao múa may quay cuồng.

Trong hai năm đầu mẫu thân gả cho phụ thân, thì phụ thân làm chủ gia đình, còn mẫu thân lo việc nội trợ. Khi ấy nhà nghèo đến mức không mở nổi nồi.

Sau khi mẫu thân sinh ra ta, có lần ta sốt cao không giảm, nhưng nhà lại nghèo đến mức không có tiền kê thuốc.

Khi đó, mẫu thân ta cuối cùng cũng nhận ra, nếu cứ tiếp tục sống cuộc sống thế này, thì chắc chắn người không thể nuôi sống nổi ta.

Vì ta, mẫu thân ta đi rửa lòng heo cho người bán thịt, làm việc ngày ngày đêm đêm, chỉ vì muốn kiếm chút tiền mua thuốc cho ta.

Khi phụ thân ta thấy người có thể kiếm được tiền, ông ta liền triệt triệt để để ở nhà, cả ngày chỉ biết chơi bời, uống rượu.

Trong khi tất cả nam nhân trong làng đều đi làm, thì ông ta có nhiều thời gian rảnh rỗi đến nỗi thậm chí còn đi đào tổ chim, bắt cá chạch với đám trẻ con trong làng.

Mẫu thân ta là người chăm chỉ và thông minh, người rửa lòng heo được hai năm thì học được cách giết heo, giết heo được hai năm thì học được cách làm giăm bông.

Cuộc sống của gia đình cũng theo đó mà ngày càng tốt lên.

Phụ thân ta ăn no, mặc đẹp, to béo, thậm chí một mình ông ta có thể chẻ thành ba mẫu thân.

Mẫu thân ta rất gầy, nhưng người lại có thể cõng được cả một con heo to.

Mẫu thân ta mở một cửa hàng bán giăm bông, nhưng phụ thân ta lại chưa bao giờ đến quán phụ việc. Thế mà ông ta còn tỏ ra nóng nảy, cấm mẫu thân ta thuê người làm. Ông ta nói người làm tay chân không sạch sẽ, muốn trộm tiền của chủ. Ông ta thậm chí còn muốn giết người làm, giết cả mẫu thân ta.

“Ông ấy chỉ say rượu, tính khí thất thường và hay chửi bới chút thôi. Chứ ông ấy chưa bao giờ đánh nương cả.” Mẫu thân ta luôn nói như vậy.

Đúng.

Phụ thân ta chưa bao giờ đánh mẫu thân, cũng chưa bao giờ đánh ta.

Nhưng ông ta cầm dao chém chỗ này chỗ kia, muốn giết người này người kia – Từ khi có kí ức, mỗi ngày ta đều sống trong sợ hãi, trong tiếng thút thít, nức nở.

Ta đã từng cầu xin mẫu thân hòa ly với phụ thân, nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi ông ta. Bởi vì nếu không có ông ta, hai mẫu nữ bọn ta mới có thể sống một cuộc sống càng tốt đẹp.

Nhưng mẫu thân ta luôn nói, nếu người và phụ thân ta hoà ly, thì ta sẽ rất đáng thương, thiệt thòi.

Người nói, vì ta, người không thể hòa ly.

“Vì con, xin người hãy hòa ly với ông ta. Nương ơi, con cầu xin nương, xin hãy rời khỏi ông ta!” Ta khóc lóc van xin mẫu thân.

Nhưng mẫu thân sờ tóc ta, nói ta còn nhỏ, có nhiều thứ vẫn chưa hiểu được.

Ngày qua ngày.

Ta vẫn cứ lớn lên như thế, còn học được cách làm giăm bông từ mẫu thân.

Nhưng sức khỏe của mẫu thân ta lại ngày càng kém. Mẫu thân thường lo lắng, rằng nếu người chết sớm thì ta biết làm thế nào, rằng ai sẽ chăm sóc cho ta. Nhưng mẫu thân ta lại không ngờ, rằng phụ thân ta còn đi sớm hơn người.

Chứng nghiện rượu đã khiến cơ thể phụ thân tổn hại, ban đầu là tứ chi tê liệt, sau đó là dần dần liệt toàn thân, cuối cùng là chết trên giường bện/h.

Sau khi phụ thân mất, ta tưởng hai mẫu nữ bọn ta cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, an nhàn. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, mẫu thân ta lâm bện/h nặng.

Chúng ta đến tận Kim Lăng.

Nhưng mẫu thân ta thậm chí còn chưa kịp chứng kiến sự phồn hoa, thịnh vượng của kinh thành….


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner