10.
Đao đã đặt lên cổ ta, nhưng ta chẳng hề hoảng sợ. Hắn thật ngu ngốc, đến lúc này vẫn không quên vu khống các ca ca của ta, cứ như Thái tử là người điếc vậy?
Hắn họ A Sử Na, A Sử Na là vương tộc của Khả Hãn quốc Đột Quyết, còn “A Ba” trong tiếng Đột Quyết có nghĩa là gấu.
Tên hắn có nghĩa là “Gấu mắt xanh”, hắn là con út của Khả Hãn Đột Quyết, chỉ là bây giờ hắn đã thay đổi dung mạo, giả dạng thành một thương nhân trung niên người Hồ.
Khi ta còn nhỏ, ngoài cửa Ngọc Môn quan, ta từng thoáng thấy hắn một lần từ xa.
“Cánh tay trái của A Sử Na Ha Chỉ Nhi vẫn còn đau chứ?” Ta lạnh lùng hỏi.
Ha Chỉ Nhi là đại ca của hắn.
Khi ta còn nhỏ, trong một lần đi tuần với phụ thân, chúng ta đã chạm trán đoàn săn bắn của đại ca hắn, xảy ra xung đột, trong lúc cấp bách ta đã bắn trúng cánh tay trái của hắn. Chỉ vì lúc đó hai nước vẫn còn hòa thuận, và ta khi ấy còn nhỏ, chưa làm thương tổn đến gân cốt của hắn.
Bọn họ tự biết lý lẽ nên không truy cứu.
“Thì ra là vậy…” A Sử Na chợt hiểu ra, “Hóa ra, ngươi đã sớm phát hiện ra thân phận của ta, chẳng trách bọn chúng lại đuổi theo nhanh như vậy.”
A Sử Na A Ba cười nói: “Vậy ngươi đoán xem, giữa ta và bọn chúng, ai sẽ coi trọng mạng ngươi hơn?” Nói đoạn, hắn lại đưa đao sát thêm một tấc vào cổ ta.
“Đừng manh động! Đừng làm tổn thương nàng!” Thái tử lập tức hô dừng lại.
A Sử Na lôi ta lên thuyền, đứng nơi mũi thuyền, đao vẫn kề bên cổ ta.
Nhưng ta biết hắn sẽ không gi/ết ta, bởi ta không chỉ là con gái nhà họ Tạ, mà còn là lương đệ của Thái tử.
Giờ đây thân phận hắn đã bị bại lộ, nếu gi/ết ta, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận, điều này sẽ dẫn đến cuộc chiến giữa hai nước. Hắn tốn công sức bắt cóc ta như thế này, rõ ràng là tình hình hiện tại của Khả Hãn quốc Đột Quyết không thích hợp để khai chiến, ít nhất thì thời cơ chưa đến.
Thuyền nhanh chóng hướng về giữa sông, nhưng ta biết, bằng mọi giá không thể để mình rơi vào tay bọn chúng. Lúc này, ta nhìn thấy Tiểu Ngộ trên bờ, đệ ấy mang theo cung.
“Tiểu Ngộ! Còn nhớ trên cây ngô đồng trong viện của ta treo gì không?!” Ta lớn tiếng hô.
Tiểu Ngộ nghe thế liền sững sờ, tất nhiên đệ ấy nhớ. Ta đã dạy đệ ấy làm sao để tránh tổn thương vật yêu quý của mình mà vẫn bắn trúng mục tiêu.
Ngay lập tức, Tiểu Ngộ không chút do dự giương cung nhắm về phía ta, khi A Sử Na A Ba còn chưa kịp phản ứng, mũi tên đã rời dây, xuyên thẳng qua bàn tay hắn.
Đồng thời, ta nhanh chóng đẩy hắn ra và nhảy xuống nước, thanh đao trong tay hắn rơi xuống boong thuyền. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, người trên thuyền không kịp phản ứng.
Lúc này, người của Thái tử đồng loạt xông lên, “Nhanh! Bắt lấy bọn chúng!” Thái tử muốn một lưới bắt gọn.
A Sử Na thấy thế liền chèo thuyền bỏ chạy, người của hắn ở bờ bên kia đã chuẩn bị sẵn tiếp ứng. Ta biết bơi, nhưng bây giờ đang vào mùa lũ, nước sông Hoàng Hà dâng cao, dòng chảy xiết, ta cố gắng bơi về bờ nhưng chẳng mấy chốc đã kiệt sức.
Bọn họ vẫn đang đuổi bắt A Sử Na, vì hắn là vương tử Đột Quyết, bắt được hắn sẽ có lợi cho triều đình.
“Tiểu Phong!” Ta nghe thấy Thái tử phi đang gọi ta, rồi “bõm” một tiếng, có người nhảy xuống nước.
Là Thái tử phi đã cứu ta. Thái tử phi vì cứu ta mà phải hao tổn nửa mạng.
Vừa mới sinh con xong, nàng lại lao xuống nước cứu ta, sự cứu giúp đó khiến nàng nằm liệt giường nửa năm, đến tiệc mừng năm mới trong cung cũng không thể tham dự.
Lúc đó ta mới biết, Tiểu Ngộ không phải là đứa con đầu tiên của Thái tử phi và Thái tử.
Đứa con đầu của nàng đã mất trên lưng ngựa…
Từ đó, nàng gác thương, buông bỏ việc cưỡi ngựa, không cho phép ai nhắc đến chuyện đó nữa.
Nhưng vì ta, nàng lại một lần nữa cầm lấy thương, cưỡi lên ngựa. Nương nương của ta, là người tốt nhất thế gian. Thế nhưng, cớ sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy?
Thế là ta đốt hết kinh Phật, lau khô nước mắt. Từ nay về sau, ta không còn cầu Phật nữa, ta sẽ tự mình bảo vệ nàng.
Cuối cùng A Sử Na cũng trốn về Đột Quyết, từ đó Đột Quyết không còn động tĩnh gì nữa. Có lẽ có, nhưng đó là chuyện trên triều đình, trong hậu cung chẳng ai bàn đến.
Thỉnh thoảng Thái tử có trò chuyện đôi lời với Thái tử phi, nhưng phần nhiều chỉ là những tiếng thở dài.
Ta biết, có lẽ sắp xảy ra chiến tranh.
Lúc còn sống, phụ thân từng nói, chúng ta và Đột Quyết nhất định sẽ có một trận chiến ác liệt.
Vì thế, các huynh trưởng của ta dù đang trong thời gian chịu tang của phụ mẫu vẫn phải trấn giữ Ngọc Môn quan, không thể về kinh.
Thái tử phi thường nhìn về chân trời xa xăm, thở dài nói: “Sống trong cảnh ca vũ thái bình quá lâu, cốt cách cũng mềm yếu dần.”
Ta cuối cùng cũng hiểu ra, không phải không ai nhận ra dã tâm của người Đột Quyết, mà là triều đình hiện tại không muốn chiến tranh, chỉ đang cố gắng tô vẽ sự bình yên giả tạo.
Thái tử phi cúi xuống nhìn đôi tay của mình, buồn bã nói: “Đã có lúc, trên tay ta cũng đầy vết chai.”
Ánh mắt nàng đượm buồn, như thể nhìn xuyên qua đôi tay trắng ngần vô lực kia, thấy được quá khứ huy hoàng đầy oai phong khi nàng mặc giáp ra trận.
Sau này, Hiệp Tĩnh cô cô kể cho ta biết, gia tộc của Thái tử phi cũng là gia tộc trung liệt, thậm chí Thái tử phi cũng từng ra trận. Khi đó, nàng chưa hứa hôn với Thái tử, mới mười mấy tuổi đã theo cha huynh ra chiến trường.
Trận chiến đó mang lại vinh quang cho gia tộc Uất Trì, đưa Thái tử phi lên ngôi vị này, nhưng cũng mang đi cha huynh của nàng.
Khi ấy, nàng đầy hoài bão tuổi trẻ, chỉ mới thành thân với Thái tử được nửa năm, không chịu nổi cuộc sống an nhàn gò bó, bất chấp mọi người ngăn cản mà ra chiến trường, thề sống ch/ết bảo vệ quốc gia.
Lúc đó, người duy nhất ủng hộ nàng chính là Thái tử, cũng còn rất trẻ.
Sau đó, nàng mất đứa con đầu lòng với Thái tử.
Nhưng nàng vẫn không lùi bước.
Sau một thời gian ngắn dưỡng thương trong quân doanh, nàng lại cầm thương cưỡi ngựa lao vào chiến trường. Cuối cùng, nàng đã chiến thắng trở về.
Thế nhưng cơ thể nàng đã chịu tổn thương quá nhiều, dưỡng thương nhiều năm rồi lại sảy thai lần nữa, khó khăn lắm mới có được Lý Ngộ. Kể từ đó, nàng không bao giờ cầm thương hay cưỡi ngựa nữa.
Cho đến lần đó, vì cứu ta…
Không thể chỉ vì sự bình yên giả tạo mà nghĩ rằng có thể thật sự an ổn.
Ba năm sau, Đột Quyết liên kết với các bộ lạc Tây Vực kéo quân đến xâm phạm, tấn công thẳng vào Ngọc Môn quan.
Đột Quyết đã âm thầm chuẩn bị mười mấy năm, còn chúng ta đã an nhàn quá lâu. Quân Đột Quyết như vũ bão, quân ta liên tiếp bại trận, lòng người hoang mang, cả nước náo loạn.
Triều đình đã già cỗi, những năm gần đây Hoàng thượng suốt ngày cầu thầy thuốc chữa bệnh, những đau đớn tuổi già đã làm hao mòn ý chí của người, người chẳng còn hào khí như khi còn trẻ, chỉ muốn cầu hòa, thậm chí còn định nhượng lại chín châu Yến Vân.
Nhưng lực cản trong triều quá lớn, phe chủ hòa và phe chủ chiến giằng co không dứt.
Thái tử ngày ngày lo lắng, trán luôn nhíu chặt, tóc mai đã điểm bạc.
Có lẽ giờ phe chủ hòa đang chiếm ưu thế. Nhưng không thể được, không ai đồng ý nhượng chín châu Yến Vân.
Ngay cả ta cũng biết, mười sáu châu Yến Vân chính là tường thành vững chắc của đất nước, nhượng lại chín châu Yến Vân chỉ khiến các nước Tây Vực càng thêm tham lam.
Những ngày gần đây, Thái tử phi suốt ngày ở trong sân lau thương. Mũi thương đỏ thẫm của nàng được lau đến sáng loáng. Thái tử vừa bước vào sân, ánh sáng từ mũi thương đã làm chói mắt người.
Nhưng người chẳng nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng. Nương nương cũng chẳng nói gì, nhưng Thái tử đã biết rõ lập trường của nàng.