03.
“Biểu thẩm, là do cháu có chỗ nào không tốt sao?”
Chu Tĩnh Tùng sững sờ một lúc lâu, mới có phản ứng.
“Cháu ngoan, không phải do cháu không tốt, là do mệnh của thẩm sắp tận, sau này A Tố phải lo việc làm ăn trong nhà, bươn chải bên ngoài*, còn phải giữ đạo hiếu cho thẩm, tuổi tác cũng lớn hơn, nên thẩm nghĩ chi bằng cứ giải trừ hôn ước của hai đứa đi.”
*Ngày xưa phụ nữ phải ru rú trong nhà, xuất đầu lộ diện, buôn bán bên ngoài bị cho là mất giá.
Mẫu thân nói vô cùng uyển chuyển, nhưng không để cho người khác được quyền ý kiến.
Còn một lý do bà chưa nhắc tới, đó là nếu ta gả cho người khác, sao có thể toàn tâm toàn ý lo cho đệ muội được đây?
Đời trước, đúng là như vậy.
Vì bọn họ, vì Hứa gia, sau khi giải trừ hôn ước, cả đời ta cô độc.
“Nhưng thưa biểu thẩm, cháu không để ý đến việc biểu muội ra ngoài, cũng nguyện ý chờ Tố biểu muội giữ tròn đạo hiếu.”
Chu Tĩnh Tùng đấu tranh.
“Đúng vậy, a nương, biểu ca huynh ấy…”
Thấy ánh mắt mong chờ của Chu Tĩnh Tùng, ta không nhịn được lên tiếng.
“Đủ rồi! Hôn nhân đại sự nghe lời của phụ mẫu bà mối, một cô nương như con được xen miệng hay sao?”
“Nếu làm trễ việc hôn nhân của biểu ca con, con nói sau này mẫu thân ở dưới cửu tuyền phải nhìn mặt phụ thân nó thế nào đây? Con muốn mẫu thân chết không nhắm mắt đúng không?”
Có đứa con nào lại muốn phụ mẫu mình chết không nhắm mắt chứ?
Mẫu thân lại đang dùng đạo nghĩa và danh phận để áp đặt ta.
Dùng một câu phải nghe lời phụ mẫu bà mối, để trách ta không biết liêm sỉ.
“Đúng vậy, a tỷ, tỷ nghe lời mẫu thân đi.”
Muội muội nói theo.
“Lễ Ký có dạy: Làm một hiếu tử, phải biết phụng dưỡng phụ mẫu, không làm trái ý phụ mẫu. Trưởng tỷ, cái quan trọng nhất của nữ nhi là hiếu thuận, tỷ đây là muốn cãi lời mẫu thân đúng không?”
Đệ đệ cũng lên tiếng chỉ trích.
Cuối cùng, ta và Chu Tĩnh Tùng cùng nhau ký tên lên thư giải trừ hôn ước.
Ta tiễn Chu Tĩnh Tùng ra ngoài.
Gió khuya lạnh lẽo.
Ve sầu mùa đông nỉ non u oán, bọn ta đi song song trên con đường nhỏ trong vườn.
“Biểu muội, xin lỗi muội, là do ta…”
“Không, biểu ca, người nên xin lỗi là ta mới đúng,” Ta lắc đầu, cười đến chua xót, “Biểu ca, ca là người tốt, là một quân tử, nói cho cùng thì cũng do ta phúc mỏng, không xứng với biểu ca, vật này biểu ca cứ cầm đi.”
Ta lấy ra một phong thư đề cử, đưa Chu Tĩnh Tùng.
Đây là thư ta nhờ đích thân Quốc Tự Giám Tế Tửu – Khổng Đại nhân viết cho, tiến cử Chu Tĩnh Tùng làm học trò của đại nho Trang Dật tiên sinh.
“Biểu ca, giữ thư này cố gắng học tập với Trang Dật tiên sinh, năm năm sau lại lai kinh ứng thí.” Ta dặn dò.
Sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ chấp chính, đã nghe lời vài vị văn thần tước phiên*, ép chết vài vị vương thúc, giờ trong ngoài triều đình người nào cũng sợ bóng sợ gió.
*Tước phiên: tịch thu đất phong của các hoàng tử, vương gia.
Bốn năm sau, Yến vương Trầm Luật phòng thủ biên cương phía bắc sẽ dấy binh tạo phản.
Đại quân Yến vương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quân triều đình liên tiếp đại bại, còn bị ép dời đô.
Đời trước, ta liên kết với các hoàng thương, bỏ tiền ra mua lương thảo và tuấn mã, trợ giúp triều đình tổ chức lại quân đội, trường kỳ chiến đấu, khó khăn lắm mới thắng được sát sao.
“Biểu muội, muội làm vậy là muốn xem như không quen biết ta sao?”
Giọng Chu Tĩnh Tùng cay đắng, cho rằng ta đang bù đắp cho y.
“Không, biểu ca, ta chỉ hy vọng ca có thể sống tốt. Rốt cuộc hai ta vẫn chỉ là những người không có tiếng nói, không thể làm theo ý mình mà thôi. Nếu bây giờ huynh có một chức quan, có lẽ mẫu thân ta sẽ sống chết giục chúng ta mau kết làm phu thê, nâng đỡ cho A Dao và Thành Huy.”
Vị mẫu thân này của ta, tính toán rất giỏi, giỏi nhất là tính cho cặp con trai con gái nhỏ đó của bà.
“Tố biểu muội, ta nguyện ý chờ muội…”
“Biểu ca, ca xứng với một người tốt hơn ta rất nhiều.”
Chu Tĩnh Tùng là quân tử lỗi lạc như trăng sáng, còn ta chỉ là một người mới bò ra từ địa ngục.
Nếu y có thể làm học trò của Trang Dật tiên sinh, sẽ được ông ấy ưng thuận vô cùng, còn gả con gái cho, đó mới là người cùng y cử án tề mi suốt đời.
Đời trước chính là như vậy, kiếp này, ta chỉ làm nó diễn ra sớm chút mà thôi.
Mẫu thân mất trong lúc ngủ.
Ta xử lý xong tang sự của bà, hết bảy ngày đầu thất, Chu Tĩnh Tùng rời khỏi Hứa gia.
Ta đem hết gia sản ra, chia cho đệ muội trước mặt cả dòng họ.
“A tỷ, sao nhiều quá vậy?”
“A tỷ, sao lại chia gia sản ngay lúc này?”
Khế đất, khế nhà, ngân phiếu, vàng ngọc, đồ cổ, tranh chữ,… chất thành hàng đống hàng vạn.
Hứa Dao và Hứa Thành Huy nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình.
“Gia sản Hứa gia trước sau gì cũng phải giao cho hai đứa, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
Ta cười đến hiền huệ dịu dàng.
Đời trước, ta lo bọn nó có tiền rồi sẽ tiêu xài hoang phí, rốt cuộc bị bọn họ nghi ngờ ta thèm muốn tài sản Hứa gia.
Đời này, ta sẽ phân chia rạch ròi hết thảy.
Dù sao thì muội muội có tiền mới giúp được thư sinh nghèo khó, đệ đệ có tiền mới ra vào chốn phong nguyệt được lâu.
Thật ra, số gia sản này cũng không đáng là bao.
Ta đã dùng thông tin ở kiếp trước kiếm tiền riêng từ lâu, số đó sớm đã vượt hơn tài sản Hứa gia rất nhiều. Mà những thứ đó, mới là vốn sống của ta.
Y như ta nghĩ.
Sau đó, Hứa Dao mua rất nhiều tranh chữ thư pháp, lén đưa cho Ngụy Thành Chương.
Hứa Thành Huy sau khi trở lại thư viện thì bao ngay hai hoa khôi đầu bảng, khiến bạn cùng trường há hốc miệng mồm.
Ta vẫn lo liệu việc làm ăn của Hứa gia, nhưng cũng không dốc hết sức lực, ngược lại lén cho người mua lương thảo, khí giới quân dụng, y dược tặng cho phía bắc địa.
Bởi vì năm nay, Yến vương sẽ đụng độ với giặc phương Bắc.
Kiếp này, ta muốn quân phản loạn sẽ giành chiến thắng.
Vì ta muốn mượn tay hắn báo thù!