Xuân Phong

Chương 14



14.

Ta đã gặp tiểu Hoàng hậu nhà họ Vương, vào lúc nàng đến dâng lễ vấn an nương nương.

Tiểu Hoàng hậu chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung nhan tươi tắn như cành hoa non, tính tình ôn nhu, cử chỉ đoan trang.

Khi cười, nàng lộ ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn, khiến ai nấy đều sinh lòng yêu mến.

Tiểu cô nương nói năng nhẹ nhàng, giọng điệu thanh thoát.

Nàng tràn đầy sức sống, tươi trẻ, khiến bất cứ ai gặp cũng đều yêu quý, ngoại trừ Tiểu Ngộ.

Nương nương rất hài lòng với vị con dâu này, và ta cũng thế.

Tuy nhiên, Tiểu Ngộ chưa bao giờ lưu lại ở cung của Hoàng hậu, khiến tin đồn về sự bất hòa giữa Đế Hậu nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Thái Hoàng Thái hậu muốn Tiểu Ngộ tuyển phi, nhưng đệ ấy lại không chịu.

Triều thần khuyên can Hoàng đế nạp phi, đệ ấy cũng phớt lờ.

Mọi người lo lắng không ngừng vì chuyện của hoàng gia, còn Tiểu Ngộ thì chỉ vùi đầu vào việc triều chính. Đệ ấy dường như lúc nào cũng có công việc không bao giờ hết.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến khi nương nương đã đến lúc dầu cạn đèn tắt. Trong những ngày cuối cùng của nương nương, chúng ta đều cố gắng ở bên người, chỉ sợ rằng mỗi lần gặp mặt có thể sẽ là lần cuối cùng.

Ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đến, nương nương đã không thể nuốt nổi một giọt thuốc nào.

Ta quỳ gối trước giường, nước mắt tuôn trào: “Nương nương… Nương nương…”

Nương nương yếu ớt giơ tay lên lau nước mắt cho ta: “Tiểu Phong nhi đừng khóc, khóc rồi sẽ không còn đẹp nữa…”

“Nương nương… nương nương, xin người đừng bỏ Tiểu Phong nhi ở lại một mình…” Ta đau đớn không thể chịu nổi, nghẹn ngào đến mức không thể thốt nên lời.

Nương nương khẽ thở dài, dường như mỗi hơi thở đều mang theo nỗi đau không thể diễn tả.

Ánh mắt nương nương mờ mịt nhìn về phương xa, như đang nhớ lại những chuyện xưa: “Cả đời ta đã rất tốt, rất dài rồi… Ta đã từng ra chiến trường, từng làm Thái hậu. Ta và Điện hạ tình thâm một đời, lại có Tiểu Ngộ và Vọng nhi. Điều tiếc nuối duy nhất… chính là… không có được một đứa con gái. Nhưng mà… Tiểu Phong, có muội bên cạnh… ta đã không còn gì tiếc nuối. Thật viên mãn, thật hài lòng rồi…”

“Nương nương…” Ta nghẹn ngào, chẳng biết nên nói gì, bao nhiêu lời nói chực trào ra cổ họng, nhưng ta không muốn thốt lên một câu nào.

Dường như chỉ cần không nói lời chia ly, thì nương nương sẽ không rời xa.

“Tiểu Phong nhi… chỉ là khổ cho muội… Muội vốn dĩ đáng ra phải sống một cuộc đời tự do nơi trời cao biển rộng… Ta và Điện hạ…”

Nương nương khó nhọc thở từng hơi, đứt quãng nói: “Vốn là… định đưa muội rời khỏi cung… Chỉ tiếc rằng… hết lần này đến lần khác… vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…”

“Tiểu Phong nhi… Tiểu Phong nhi của ta…”

Bàn tay người run rẩy, cố gắng chạm vào mặt ta. Ta vội vàng nắm lấy tay người, áp mặt mình vào lòng bàn tay người, nước mắt rơi ướt đẫm lòng tay ấy.

Người khẽ nhìn Tiểu Ngộ đang đứng bên, không kìm được tiếng nấc, thì thầm: “Tiểu Ngộ, ta dường như thấy phụ vương con rồi…”

Nói dứt câu, tay nương nương bỗng nhiên rơi xuống, sinh mệnh người như sợi dây diều đứt, đột ngột biến mất, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn vương nét cười. Ta tin rằng, trong giây phút cuối cùng, người thật sự đã gặp được Điện hạ.

“Nương nương!”

“Mẫu hậu!”

Trong Cam Lộ cung, tiếng khóc thương tràn ngập, không dứt.

Năm Trường Bình thứ nhất, Túc Từ Hoàng Thái hậu băng hà, an táng tại Tây Lăng, cùng lăng với Túc Tông Hoàng đế.

Sau lễ tang, vị tân hoàng trẻ tuổi đã vùi đầu vào lòng ta, khóc nức nở suốt một hồi lâu.

Ta chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng đệ ấy, không thể nói ra bất kỳ lời an ủi nào.

Bởi lẽ, nỗi đau này là thật, là thấu tận xương tủy, không thể diễn tả bằng lời, và chỉ những ai đã trải qua mới có thể thấu hiểu.

Sau khi nương nương qua đời, cung cấm càng trở nên lạnh lẽo.

Từng viên gạch, từng mảnh ngói, từng con người trong cung đều trở nên u ám và băng giá.

Mỗi ngày, mỗi đêm trôi qua thật dài, thật tĩnh mịch.

Mọi thứ nơi đây đều khiến người ta khó chịu, đến không khí cũng khiến người nghẹt thở.

Ta đã đánh mất nụ cười của mình, ngày ngày ở lại Thừa Khánh cung, không bước chân ra ngoài.

Tiểu Ngộ thường xuyên đến thăm ta, đệ ấy đã trở thành một vị Hoàng đế thực thụ, cần mẫn trị vì, yêu thương dân chúng, giữ đúng lễ nghi.

Điện hạ và nương nương đã để lại cho đệ ấy một thời thịnh thế, chỉ chờ đệ ấy khai mở.

Nhưng ta càng lúc càng không thể hiểu được cảm xúc của Tiểu Ngộ. Có lúc đệ ấy chỉ lặng lẽ nhìn ta rồi quay đi, không nói lời nào. Có lúc đệ ấy chỉ hỏi thăm vài câu về sức khỏe của ta.

Phần lớn thời gian, Tiểu Ngộ đều đến khi đã say, ôm lấy ta khóc, ôm ta cười, cùng ta hồi tưởng về những ngày còn ở Đông cung. Đệ ấy nói rằng mình rất mệt, rất đau khổ.

Đệ ấy kể về những chuyện phiền lòng trên triều chính, và cả những điều thầm kín, không thể nói ra, chỉ có thể biểu lộ khi say. Nhưng chúng ta, cả hai đều không hạnh phúc.

Cung cấm này như một con mãnh thú khổng lồ, trang hoàng lộng lẫy, đẹp đẽ, nhưng luôn há miệng chờ đợi, chỉ cần ngươi bước vào là sẽ nuốt chửng mọi niềm vui và hân hoan của ngươi.

Sau khi nuốt hết tất cả, nó lại tiếp tục khoác lên vẻ quyến rũ, mê hoặc thêm nhiều người nữa bước vào.
Ta qua đời vào năm thứ hai sau khi nương nương mất, vào mùa xuân.

Năm ấy là Tết Đoan Ngọ, Tiểu Ngộ đi Thái Miếu tế tổ, còn ta ở lại mừng sinh thần của Vọng nhi.

Ta đã nấu cho nó một bát mì trường thọ, nhìn nó ăn xong, ta bảo nó có thể ước một điều.

Nó vừa định nói thì ta đã đưa tay bịt miệng nó lại.

Ta nghẹn ngào dặn dò: “Nguyện vọng, nếu nói ra sẽ không linh đâu.” Nó nhìn ta, không hiểu vì sao ta lại khóc, chỉ mơ hồ gật đầu.

Bất ngờ, Thái Hoàng Thái hậu ngự giá đến Thừa Khánh cung, cho người dẫn Vọng nhi đi, muốn nói chuyện riêng với ta.

Ta rất ít khi gặp vị Thái Hoàng Thái hậu đầy uy nghiêm này, ngay cả khi ta còn là Lương đệ.

Sau khi an tọa, người lên tiếng.

“Tạ thị, có người cáo buộc ngươi mê hoặc Hoàng đế, ngươi có biết tội không?”

Ta chưa kịp hiểu ra, bèn thật thà đáp: “Thần thiếp không biết.”

“Hoàng đế tuổi còn nhỏ, không màng chuyện hậu cung, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến ngươi, vị thứ mẫu của mình. Ai gia không quan tâm Hoàng đế có tình cảm gì với ngươi, nhưng Tạ thị, ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi là Lương đệ của con trai ta! Là thứ mẫu của Hoàng đế!” Thái Hoàng Thái hậu giận dữ, đôi mắt nghiêm nghị nhìn ta như một pho tượng La Hán đầy phẫn nộ.

“Ta không quan tâm ngươi và con ta có thật sự là phu thê hay không, cũng không quan tâm ngươi có tình cảm gì với Hoàng đế. Nhưng Tạ thị, Hoàng đế vào đêm tân hôn lại đến cung của ngươi, mỗi khi bước vào hậu cung cũng đều đến chỗ ngươi, coi Thái Cực điện và Hoàng hậu như không tồn tại. Nếu nói rằng, Hoàng đế không thích Vương Hoàng hậu cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ, người không chịu nạp phi tần, cũng không sủng ái cung nữ nào, lại qua lại quá thân mật với ngươi, vị thứ mẫu còn trẻ này! Bên ngoài đã râm ran lời đồn, lan tràn khắp nơi rồi.”

“Tạ thị! Ta hỏi ngươi, tội danh làm loạn cung đình này, ngươi có gánh vác nổi hay không?”

Nghe xong những lời ấy, ta như bị sét đánh ngang tai, lạnh buốt toàn thân.

Hóa ra sự thân cận giữa ta và Tiểu Ngộ, trong mắt kẻ khác lại trở thành thứ dơ bẩn nhơ nhuốc đến vậy…

“Đế Hậu thành thân đã gần hai năm, nhưng vẫn chưa hành lễ phu thê. Hoàng hậu ngày đêm u uất, bất an không yên. Triều thần lo lắng, nhưng chẳng ai dám dò đoán thánh ý. Tạ thị, ngươi có biết Đế Hậu bất hòa, chẳng những gây hại cho hoàng gia, mà còn gây hại cho triều đình, gây hại cho quốc gia hay chăng?”

“Vậy nên, bất luận thực hư thế nào, Tạ thị! Vì công hay vì tư, ta đều không thể dung thứ ngươi nữa!”

Tâm ta như tro tàn, mặt mũi tái nhợt không còn sắc. Thái Hoàng Thái hậu trao cho ta một bình dược và một bình rượu, lặng lẽ nhìn ta uống cạn. Trước khi rời đi, người chỉ để lại một câu: “Ai gia không muốn Hoàng thượng biết chuyện này.”

Ta chỉ cười thầm trong bụng, biết hay không thì có khác gì đâu? Người là tổ mẫu của Hoàng đế, chính bởi vậy mà người mới có thể thản nhiên, ung dung bắt ta phải ch/ết, phải không?

Ta nằm trên mặt đất, nhìn lên tấm biển đề chữ “Thừa Khánh cung” trên đỉnh đầu, chợt thấy cuộc đời này sao ngắn ngủi, bi thảm đến thế.

Ta vốn là cơn gió tự do ngoài Ngọc Môn quan, là con chim ưng tung cánh giữa trời rộng, vậy mà lại bị một mối lương duyên hoang đường trói buộc cả đời nơi hoàng cung lạnh lẽo. Không ai mưu hại ta, không ai gài bẫy ta, những âm mưu thâm cung ta đều chưa từng gặp qua.

Ta từ lúc khép nép cẩn thận, đến lúc giữ bổn phận quy củ, chưa từng vượt quá giới hạn, cũng nhận được rất nhiều tình yêu. Nhưng cớ sao cuối cùng lại phải chịu kết cục này?

Ta rất buồn, nhưng không thể khóc được. Ta sắp ch/ết, nhưng lại không muốn ch/ết tại nơi này.

Máu tuôn ra miệng, ta gắng gượng bò dậy, vô định không biết phải đi đâu. Cuối cùng, như một hồn ma vất vưởng, ta lại quay về Đông Cung, như ngựa già tìm đường về, như lá rụng về cội.

Nhưng đây không phải là đường của ta, cũng chẳng phải là nơi ta thuộc về, chỉ là Ngọc Môn quan quá xa xôi, chỉ là ta đã quen với nơi này. Ta đi dạo quanh Đông Cung, cuối cùng dừng chân tại Đình Hồ Tâm, nơi cất giấu báu vật của Tiểu Ngộ.

Bên trong mọi thứ vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi, chỉ thêm vài vật dụng mới. Bước vào động là thấy ngay một cây thương tựa vào vách đá, bên cạnh treo một chiếc cung.

Trên bàn có một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, hiển nhiên đã rất lâu không ai tới đây. Ta mở chiếc hộp, bên trong có một viên đá, một thước gỗ, và một chiếc lông vũ xanh đen.

Ta để lại trong hộp bức tuyệt mệnh thư của mình, chỉ vỏn vẹn một câu: “Nếu gặp gió xuân mưa nhỏ, ấy là ta đến thăm người.”

Ta sắp ch/ết rồi.

Ta nhớ đến năm ta mười lăm tuổi, khi ta cài trâm, tất cả các ca ca đều nhìn ta, vây quanh ta mà nói lời chúc phúc.

Đại ca nói, “Phong nhi nhiều phúc nhiều thọ.”

Nhị ca nói, “Phong nhi vui vẻ bình an.”

Tam ca nói, “Phong nhi một đời thuận buồm xuôi gió.”

Tứ ca nói, “Phong nhi tự tại vô lo.”

Ngũ ca nói, “Phong nhi sống lâu trăm tuổi.”

Thế nhưng cuối cùng, ta vẫn ch/ết tại nơi này, ch/ết trong động báu của Tiểu Ngộ.

Ta có một nguyện ước, trong nguyện ước đó, ta hóa thành cơn gió, biến thành con chim ưng bay trở về Ngọc Môn quan, bay lượn giữa bầu trời vô tận. Trong nguyện ước ấy, tất cả mọi người đều có một kết cục tốt đẹp.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner