3
Tưởng rằng cuộc sống cứ thế mà trôi.
Cho đến một tháng sau, tôi và Y Nặc cả hai đều bị trễ kinh.
Chúng tôi cùng hẹn nhau đi khám bác sĩ, kết quả siêu âm vừa ra, nhìn thấy dòng chữ “Xác nhận mang thai” in đậm trên giấy kết quả, cả hai cùng rơi vào im lặng.
Y Nặc giật lấy tờ kết quả từ tay tôi, tức giận nói với tôi:
“Nói rõ rồi mà, chỉ lợi dụng tài nguyên rồi chia tay, vậy mà cậu lại không dùng biện pháp an toàn?”
“Tớ có dùng mà!” Tôi lớn tiếng cãi lại.
Nhưng nghĩ đến đêm đó trước cửa sổ, tôi lại hạ giọng: “Nhưng… có thể nó bị rách.”
Y Nặc chỉ biết trợn mắt lắc đầu.
Lần này, tôi giật lấy tờ kết quả từ tay cô ấy.
Tôi to tiếng: “Cậu còn nói tớ, thế cậu thì sao? Cậu còn chẳng có người yêu, đứa trẻ này là của ai?”
Y Nặc chớp chớp mắt vài cái, liếc tôi đầy chột dạ rồi lí nhí: “Của Tiêu Hằng.”
“Của ai?” Tôi nghĩ mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại.
Cô ấy nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi hét lớn vào tai tôi: “Của bạn trai cũ của tớ! Tiêu, Hằng!”
Tai tôi ù đi vì tiếng hét.
Tôi bực bội lầm bầm: “Tiêu Hằng thì Tiêu Hằng, cậu hét to thế làm gì!”
Y Nặc đã chia tay với Tiêu Hằng, mà Tiêu Hằng còn có một người trong lòng là Bạch Nguyệt Quang – Tô Vân.
Còn tôi thì sao, một chú chim hoàng yến không thể lộ diện, mà đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa vừa mới về nước.
Nghĩ đến đây, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau thở dài.
Rõ ràng, cả hai người đàn ông đều không muốn thừa nhận đứa trẻ này.
Sau một hồi im lặng, Y Nặc nắm lấy tay tôi, ngập ngừng nói: “Hay là… chúng ta bỏ cha, giữ con?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được thôi, mấy năm qua Thẩm Nghiên Thừa cũng rất hào phóng, cộng với tiền tớ kiếm được từ việc đóng phim, chắc đủ để mua một căn biệt thự ở nước ngoài.”
“Rồi nuôi thêm một chú chó, một chú mèo, một biệt thự, hai mẹ, hai con.”
Chẳng phải đây chính là cuộc sống an nhàn mà tôi và cô bạn thân từng mơ ước sao!