“Tại sao chúng ta phải ly hôn đột ngột như vậy?” Một sự mất mát xuất hiện mà không có lý do.
Chắc hẳn hắn đã quen với việc được mọi người vây quanh tâng bốc nên nhất thời không thể chấp nhận việc bị một kẻ câm bỏ rơi.
Nhưng nghĩ lại thì hắn cũng phải thấy hạnh phúc chứ.
Sau khi ly hôn, hắn có thể công khai ở bên Tống Chi kia mà!
Đám cưới, địa vị, tất cả những gì Tống Chi mong muốn, cuối cùng hắn cũng có thể trao cho cô ta.
Không thể tốt hơn được nữa!
7. Tôi còn nhớ lần đầu tiên người Phó gia đến cầu hôn, tôi cũng đã từng nghĩ đến việc cùng Phó Yên Khải sống một cuộc sống tốt đẹp.
Dù không có tình yêu nhưng có thể tôn trọng nhau và bình yên đến suốt đời cũng là điều tốt.
Người ngoài chỉ thấy gia đình chúng tôi bây giờ rất giàu có, nhưng họ không biết rằng khi cha tôi vừa mất, tôi và mẹ bị hãm hại suýt thì mất mạng.
Và sau lần đó tôi mới bị câm.
Mẹ luôn lo lắng về việc hôn nhân của tôi, nhưng bà lại càng lo sau khi kết hôn tôi sẽ bị bắt nạt.
Vì vậy, bà ấy đã làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ Phó gia và Phó Yên Khải, chỉ hy vọng rằng tôi có thể sống một cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn.
Thật đáng tiếc….. chưa nói đến chuyện sau này, tôi đã rất uất ức ngay trong ngày cưới.
Tôi cũng đề cập chuyện này với Phó Yên Khải, mong hắn có thể thương lượng với Tống Chi và nói cô ta xoá bỏ bài đăng ghim ngay đầu trang vòng bạn bè.
Nhưng Phó Yên Khải nói: “Đó là quyền tự do của cô ấy, em muốn quản?”
“Ngoài ra, tôi muốn làm hay không hay bất cứ điều gì là quyền tự do của tôi, em cũng không thể can thiệp.”
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng giữa chúng tôi, thậm chí còn không thể khách sáo với nhau được.
Sau đó tôi không bao giờ quan tâm đến hắn nữa.
Nhưng theo cách nhìn của Phó Yên Khải, sự tồn tại của tôi là một hạn chế đối với hắn.
May mắn thay, hạn chế này sắp được dỡ bỏ.
[Phó Yên Khải, tôi sắp ch*ết, anh sắp được tự do rồi!]
Lòng tôi chùng xuống, Phó Yên Khải đang nắm tay tôi thì đột nhiên buông ra.
Đôi mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Nhưng tôi không biết hắn đã nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Tôi cũng mừng vì hắn không còn hỏi về lý do ly hôn nữa, tôi cũng không cần phải giải thích.
Rốt cuộc hắn không yêu tôi, không quan tâm đến tôi, thì còn để ý đến sống ch*ết của tôi sao?
Càng tỏ ra đáng thương sẽ càng bị coi thường thôi.
Tôi quay gót và bước từng bước về phía phòng ngủ trên lầu.
Mỗi lần tôi bước một bước, tôi không khỏi thở dài——
[Thật đáng tiếc cho vẻ ngoài điển trai như vậy, nếu tính tình của anh tốt một chút thì sẽ là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời.]
[Tống Chi không yêu anh nhiều như anh nghĩ, nếu không sao cô ta có thể bằng lòng để anh cưới tôi và bị mang tiếng.]
[Nhưng cũng tốt thôi, hai người nên khoá chặt lấy nhau, đừng đi hại thêm ai khác nữa!]
【chỉ là……】
Thật đáng tiếc!
Tôi đến với thế giới này và rời đi khi không biết tình yêu là gì.
Nếu gặp được người tốt hơn, có thể tôi sẽ được trải nghiệm một lần.
Phó Yên Khải không xứng đáng.
8. Sau khi tôi về phòng đi ngủ, Phó Yên Khải ra ngoài tìm bạn.
Người kia lớn lên cùng hắn, nhìn vẻ mặt có thể đoán được tâm trạng hắn không tốt.
Hơn nữa, người hắn nồng nặc mùi rượu và quần áo thì nhăn nhúm.
Thương Mục hỏi hắn: “Cậu và Thư Mi cãi nhau sao?”
Phó Yên Khải liếc nhìn anh ta.
Việc anh ấy đoán chính xác khiến hắn khó chịu, nhưng anh ấy đoán sai cũng khiến hắn khó chịu.
Đề nghị ly hôn còn nghiêm trọng hơn nhiều so với cãi vã.
Ngoài ra, Thư Mi đang bị bệnh và có vẻ khá nghiêm trọng.
Phó Yên Khải bắt đầu cầm chiếc cốc trước mặt lên, ngẩng đầu uống hết. Tuy nhiên, mùi rượu quen thuộc không hề bay tới mà chỉ có mùi thơm của trà.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Thương Mục uống trà, không phải rượu. “Sao đột nhiên cậu lại bỏ rượu?”
Thương Mục: “Đột nhiên? Tôi đã bỏ rượu được hai năm rồi.”
“….. Hai năm trước, khi cậu bỏ rượu, điều đó rất đột ngột.”
Thương Mục không có trả lời.
Phó Yên Khải lại nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, cậu bỏ rượu là vì Lâm Khinh La phải không? Cô ấy ảnh hưởng tới cậu lớn như vậy sao?”
Thương Mục cũng liếc hắn một cái: “Tại sao vừa uống trà lại nói nhiều như vậy?”
Phó Yên Khải cúi đầu và cười khẩy.
Một lúc sau, Thương Mục đột nhiên nói: “Ảnh hưởng rất lớn, cô ấy đi rồi, tôi sống cũng không còn gì lưu luyến.”
Phó Yên Khải: “Nhưng khi cô ấy ở bên cạnh cậu, tôi không thấy cậu quan tâm đến cô ấy.”
“Vì vậy hãy trân trọng khi còn kịp, cậu cũng vậy.”
Nhóm của họ được sắp xếp theo độ tuổi.
Thương Mục tuy là người lớn tuổi nhất nhưng lại hiếm khi nào lải nhải giảng đạo lý.
Đặc biệt là về mặt cảm xúc.
Sáng sớm hôm nay có lẽ mọi người đều không vui nên ít khi mở miệng. “Buổi tiệc kết thúc, cậu nghĩ thế nào về Thư Mi và Tống Chi?”
“Tôi đã lâu không có qua lại gì với Tống Chí, chỉ là việc chia tay quá đột ngột, đối với cô ấy là một cú sốc lớn, tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy và muốn bù đắp.”
“Thư Mi thì sao?”
“Thư Mi…” Phó Yên Khải suy nghĩ một lúc nhưng không thể giải thích tại sao.
Thương Mục là suy đoán: “Cô ấy là một thói quen? Thời gian qua cậu không có tình cảm gì sao?”
Phó Yên Khải: “Một chút!”
Sau khi tôi đột ngột đệ đơn ly hôn vào tối nay, hắn đã muộn màng nhận ra thói quen đó khủng khiếp như thế nào.
Vào lúc đó, cảnh tượng ngôi nhà trống rỗng khi hắn đi làm về trong tương lai hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn cáu kỉnh không thể giải thích được.
Vì vậy Thương Mục đã khuyên: “Bây giờ cậu đã buông bỏ người yêu cũ rồi, đừng làm tổn thương người bên cạnh.”
Phó Yên Khải: “Sao đột nhiên lại nói lý như vậy?”
“Bởi vì tôi đã đánh mất một người quan trọng.”
“……”
“Hãy nghe lời khuyên của tôi và đối tốt với Thư Mi, nếu không cậu sẽ hối hận.”
Phó Yên Khải: “Hối hận cái rắm!”
Thương Mục cười lạnh: “Tốt nhất là cậu cứ lì như vậy cho tôi!”
9. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện Phó Yên Khải không có ở nhà, liền gửi tin nhắn cho hắn: [Anh đã đi đâu vậy? 】
Phó Yên Khải không trả lời.
Một lúc sau, ngoài cửa có động tĩnh.
Tôi tưởng Phó Yên Khải đã trở lại. Rốt cuộc chuyện ly hôn tối qua đã được đề cập đến và hắn đã đồng ý.
Hôm nay đã đến lúc phải đến cục dân chính.
Nhưng khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy người đứng bên ngoài chính là Tống Chi.
Thái độ của cô ta đối với tôi chưa bao giờ thân thiện. Phó Yên Khải không có ở đây, cô ta lộ rõ sự mỉa mai “Chúng ta hãy nói chuyện!”
“Ồ, tôi suýt quên mất, cô bị câm.”
Giống như Phó Yên Khải, cô ta có thể nói chuyện, nhưng không thể nói được tiếng người.
Nhưng tôi thực sự muốn biết cô ta muốn nói chuyện gì với tôi và cô ta lấy tư cách gì.
Tôi bước sang một bên và ra hiệu cho cô ta vào.
Tống Chi kinh ngạc nhướng mày, sau đó đi vào phòng ngồi trên ghế sô pha.
Tôi quay lại lấy giấy bút, sẵn sàng nói chuyện với cô ta.
Tống Chi mở miệng hỏi trước: “Có khách đến mà không đi lấy nước sao?”
Cô ta là loại khách gì vậy?
May mắn thay, tôi không yêu Phó Yên Khải, nếu không, tôi nhất định sẽ dùng thái độ thù địch mà đối đãi.
Tôi mỉm cười cúi đầu viết: [Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng lãng phí thời gian. 】
Tống Chi bỗng nhiên cười lạnh: “Cái gì? Cô cho rằng đời này gả cho anh Yên Khải thì có thể ngồi yên thư giãn sao? Sớm muộn gì cô và anh ấy cũng sẽ ly hôn!”
[Chính anh Yên Khải của cô đã cưới tôi và cho tôi cuộc sống thư giãn một thời gian!?? 】
Nếu không nhờ gia đình tôi rót vốn thì nhà họ Phó đã phá sản.
Mặc dù hiện tại nhà họ Phó đã ổn định nhưng họ vẫn không dám đuổi tôi đi.
Nếu tôi không đề cập đến việc ly hôn, Phó Yên Khải sẽ ở lại với tôi.
Tống Chi nghĩ cô ta là ai?
Tôi lạnh lùng nhìn qua.
Không có tình huống căng thẳng, không có lời nói gay gắt.
Nhưng sự khác biệt giữa ưu việt và kém cỏi được thể hiện rõ ràng chỉ trong một cái nhìn.
Tống Chi bị tôi chọc tức, đột nhiên đứng dậy.
“Cô còn có gì ngoài tiền? Nhưng dù giàu có đến đâu, cô vẫn là kẻ câm!”
“Tôi hỏi anh Yên Khải, hai người kết hôn hơn một năm, anh ấy cũng chưa từng chạm vào cô!”
“Cho dù không ly hôn thì cũng không thể có con!”
“Cha cô đã ch.ết, mẹ cô cũng sắp ch.ết. Khi cô ch.ết, mọi thứ của cô sẽ…”
Chát!
Âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng khách.
Tống Chi bị tôi đánh ngã xuống ghế sô pha.
Cô ta che mặt và không thể đứng dậy.
Tôi tát cô ả trà xanh này mạnh đến nỗi lòng bàn tay đều tê rân.
Ai cho cô ta lá gan nhắc đến cha mẹ tôi chứ???