11.
Tôi gặp lại Chu Thi Mạn vào ngày trở về trường học lấy giấy thông báo điểm.
Nó đứng dưới bóng râm nhìn về phía tôi với vẻ mặt vừa ghen ghét, vừa mờ mịt, lại xen lẫn nỗi tức giận khó nén.
Tôi biết nó đã nhìn thấy video ba Cố, mẹ Cố và tôi được người ta phỏng vấn.
Trong video, mẹ Cố ôm vai tôi, còn ba Cố thì đĩnh đạc trả lời người dẫn chương trình.
Thỉnh thoảng người dẫn chương trình còn tâng bốc ông ấy, khen ông ấy vừa thành công trong sự nghiệp, lại còn thành công trong việc giáo dục con cái.
Cuối cùng, ba người chúng tôi cùng chụp ảnh tập thể, trông chẳng khác nào mấy gia đình hoàn mỹ trong các chương trình quảng cáo.
Đây là hình ảnh mà Chu Thi Mạn chưa bao giờ thấy được.
Nó nhìn tôi và chất vấn bằng giọng điệu đầy căm phẫn: “Mày đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
Tôi nhún vai: “Cố gắng học tập, ngày ngày tiến về phía trước… Mày tin không?”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Hiển nhiên Chu Thi Mạn sẽ không tin vào câu nói đó. Nhưng có làm thế nào thì đấy cũng là cách duy nhất.
Tôi nghe thấy Chu Thi Mạn nói với theo: “Cho dù mày được ba Cố và mẹ Cố yêu thích thì cũng vô ích thôi. Người Cố Tri Việt yêu là tao.”
Tốt lắm, thế này mới hợp với vai nữ chính của phim thần tượng chứ, chẳng phải trong phim luôn có chi tiết nam chính và nữ chính yêu nhau, dù cho cha mẹ không ủng hộ, dù phải chống lại cả thế giới thì họ vẫn muốn ở cạnh nhau đấy sao?
Tôi chúc phúc cho nó.
Kết quả là mười phút sau, tôi đã gặp nam chính của phim thần tượng ấy.
Cố Tri Việt cùng đám đàn em của anh ta ngăn tôi lại giữa hành lang vắng.
12.
Lúc này đây, dãy phòng học chẳng có lấy một bóng người vì toàn bộ giáo viên và học sinh đều đã rời đi hết.
Cho dù tôi có cầu cứu thì cũng vô ích mà thôi.
Lòng tôi càng chùn xuống lúc nhìn lên phía trên, ngay cả camera cũng bị phá hỏng từ trước rồi.
Tất cả đều đã có sự chuẩn bị.
Cố Tri Việt đứng trước mặt tôi, gằn từng chữ: “Cố Thời Sơ, đã đến lúc tỉnh giấc mộng cá chép vượt Long môn rồi. Hôm nay, tao sẽ cho mày biết kết quả của người giả nhân giả nghĩa là như thế nào.”
Anh ta vừa dứt lời thì một tên đàn em bên cạnh đã vọt lên tóm lấy tóc tôi, đánh bay tôi vào tường.
Phịch một tiếng, những mảng bụi trên tường đồng loạt rơi xuống.
Tôi đau đến nổ đom đóm mắt, nhưng chẳng biết tôi lấy sức lực đâu ra mà có thể đá thật mạnh vào đũng quần của tên nọ khiến hắn hét lên một tiếng thật thê thảm rồi ngã vật xuống đất, mặt mày vặn vẹo không ngừng.
Cố Tri Việt biến sắc, lúc anh ta đang định bảo mấy tay đàn em khác tiến lên thì tôi thình lình lấy chai rượu vang trong túi xách ra.
Đây là chai rượu mà ba Cố đưa cho tôi vào tối hôm liên hoan để tôi uống chung với bạn học.
Tôi nện chai rượu lên tường, thứ chất lỏng màu đỏ và mấy mảnh vụn đồng loạt văng ra.
Sau đó tôi giơ chai rượu lên, hướng góc nhọn của nó vào mười mấy tên con trai trước mặt mình.
“Bọn mày nhào vô đây!” Tôi hét lên.
Tóc tôi rối tung, trên đầu toàn là bụi bặm từ bức tường.
Có cái gì đó rất ấm chảy từ mũi tôi xuống tận cằm, hẳn là máu rồi.
Tôi không biết bây giờ trông mình điên rồ đến nhường nào, nhưng hiển nhiên, mười mấy tên con trai kia đang sợ đến mức chẳng ai dám tiến tới.
Tôi lau máu mũi rồi bật cười.
“Giả nhân giả nghĩa? Cố Tri Việt, anh cũng biết nói năng thật đấy. Được, tôi giả nhân giả nghĩa, còn anh thì chính nghĩa. Giả nhân giả nghĩa nhưng ít nhất tôi đã quyên góp tiền để cứu người, vậy thì cậu ấm họ Cố thuộc phe chính nghĩa đây thì sao? Người nào nhận được sự hỗ trợ từ anh rồi?”
“À, không phải là chỉ mỗi bông hoa trắng mà anh yêu thương kia chứ?”
Tôi dõi mắt ra xa, Chu Thi Mạn đang cắn môi trốn ở một góc.
Thật ra nó chẳng cần tránh đâu, tôi đã thấy nó từ sớm rồi.
Cố Tri Việt ra tay dạy dỗ tôi thay cho nó, làm sao nó có thể bỏ qua vở kịch hay này được chứ?
Máu mũi vẫn chảy xuống không ngừng, có lẽ sẽ không thể lau sạch được, thế nên tôi quyết định mặc kệ.
Tôi nhìn Cố Tri Việt, rồi lại đưa mắt nhìn đám đàn em sau lưng anh ta, cuối cùng tôi bình tĩnh nở một nụ cười:
“Cố Tri Việt, anh mang nhiều người đến đây, cố ý náo loạn lớn đến nhường này thì tốt nhất hôm nay anh đừng để tôi sống sót trở về.”
“Bằng không…” Nụ cười trên mặt tôi vụt tắt, “Chỉ cần anh để tôi rời đi thì chắc chắn tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục cùng mình.”
Sắc mặt Cố Tri Việt tái nhợt.
Tựa như Chu Thi Mạn đã từng nói, ba Cố nằm trong Ban giám hiệu vinh dự của nhà trường, nhà họ Cố vừa giàu vừa thành đạt, chỉ cần chuyện Cố Tri Việt ức hiếp bạn học trong trường không bị làm to thì các thầy cô giáo cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng Cố Tri Việt chẳng có gan giết người trong trường.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Loại con gái mưu mô như cô, bây giờ mà c.h.ế.t thì cũng hời cho cô quá rồi.”
Tôi cười to: “Cái này mà mưu mô á? Anh có muốn biết mưu mô thật sự là thế nào không?”
Tôi nhìn Cố Tri Việt, đột nhiên trái tim trong lồng ngực run rẩy như đang trải qua một cơn thống khoái.
Cuối cùng tôi cũng có thể nói cho anh ta biết rồi.
Tôi gằn từng chữ: “Phóng, viên, trong, vụ, bắt, nạt, kia, là, do, tôi, gọi, đến, đấy.”
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Tri Việt và Chu Thi Mạn đều trợn to mắt.
“Các người chưa bao giờ tự hỏi vì sao mọi thứ lại đúng lúc như vậy sao? Chỉ thuận miệng nói một câu bắt nạt mà đã bị phóng viên tới trường học lấy tin nghe được á?” Tôi mỉm cười chỉ vào mình, “Bởi vì phóng viên đó là do tôi kéo đến đấy.”
“Tôi viết thư nặc danh gửi đến vài tòa soạn, tố cáo trường Trung học phổ thông số 1 Giang Thành có vụ bắt nạt vô cùng nghiêm trọng, Nếu việc này là thật thì sẽ được lên trang đầu, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ phái người tới điều tra.”
“Tôi cũng biết với đứa chẳng có đầu óc như Chu Thi Mạn thì khi bị tôi loại ra khỏi tiết mục múa, đến chín phần là nó sẽ tới tìm anh để kể lể chuyện bị tôi ức hiếp.”
“Bên này nó tìm anh khóc lóc thì bên kia phóng viên bất ngờ đến lấy tin, gộp hai chuyện này lại, đám phóng viên sẽ điều tra về tôi.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị hết thảy để có thể chứng minh mình trong sạch vào giây cuối cùng. Nhưng Cố Tri Việt à, anh nghĩ thử xem, sau khi đám phóng viên phát hiện chuyện này chỉ là hiểu lầm, người ức hiếp bạn học không phải là tôi, thế thì bọn họ sẽ thu tay lại, hay là tiếp tục điều tra đây nhỉ?”
Cố Tri Việt mặt cắt không còn hột máu.
Tôi cười: “Hiểu chưa? Tất cả mọi chuyện đều do tôi chuẩn bị cho anh đấy.”
“Trong bảy, tám người phóng viên hôm đó, dù chỉ có hai người tiếp tục điều tra thì cũng khiến anh lãnh đủ rồi.”
“Chắc anh cũng nghe câu nói của Bộ trưởng Bộ giáo dục rồi nhỉ, ông ấy ghét nhất là bạo lực học đường, nếu như vụ việc anh bạo lực người ta bị lộ ra ngoài, thế thì ngay cả ba anh cũng chẳng cứu nổi anh đâu.”
“Nhìn thấy không? Anh Cố, đây mới gọi là mưu mô đấy.”
Tôi cười híp mắt, sắc mặt của Cố Tri Việt khó coi đến cực độ, còn đám đàn em bên cạnh thì không nén nổi tức giận.
“Làm sao bây giờ anh Cố? Có khi nào đám phóng viên vẫn còn trong trường không?”
“Nếu tìm tới đây thì chúng ta tiêu rồi.”
“Nếu bị ghi vào học bạ thì toang cả đời luôn.”
Đám đàn em này đều là con của những gia đình bình thường, sở dĩ bọn họ dám đi theo Cố Tri Việt tự tung tự tác là vì họ cảm thấy chỗ dựa của anh ta rất chắc chắn, không thể nào xảy ra chuyện được.
Nhưng cách đám phóng viên tụ tập trong phòng họp ngày hôm đó cũng đủ làm mọi người khiếp đảm – chí ít thì tôi là con gái nhà họ Cố trên danh nghĩa, vậy mà suýt nữa cũng bị mất hết danh tiếng chứ đừng nói là người khác.
Người điều khiển mọi việc là tôi đây, cốt chỉ để giết gà dọa khỉ. Tôi là người bị điều tra trong vụ bắt nạt giả ấy, nhưng Cố Tri Việt – kẻ bắt nạt thật sự – sẽ phải hoảng sợ đến cùng cực.
“Vậy nên, anh trai yêu quý à, tốt nhất là anh nên yêu thương em, chăm sóc em, ủng hộ em làm việc trong công ty nhà mình nhé.” Tôi dán sát vào tai Cố Tri Việt, nở nụ cười tươi như hoa, “Bằng không tôi sẽ kéo cả nhà họ Cố xuống địa ngục đấy.”
Nụ cười trên môi tôi vụt tắt, tôi gõ chai rượu đã bể nát lên cổ Cố Tri Việt rồi xoay người rời đi.
…