Tôi híp mắt, chống cằm rồi nghiêm túc nhìn góc nghiêng của anh: “Giang Tư Nghiễn, anh có xem xét đến việc trở thành con rể của nhà họ Tống không?”
Giang Tư Nghiễn dừng tay, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi mấy giây rồi bật cười: “Họa Khuynh, em đang có ý đồ gì?”
“Ờm…” Tôi chống nạnh: “Như thế thì các mối làm ăn của anh sẽ là của tôi rồi.”
“Được, nghe theo em.” Giang Tư Nghiễn cúi đầu rồi nhoẻn cười, anh dán b.ăng cá nhân lên chân cho tôi: “Kể cả tôi.”
3
Tôi còn không biết tỏng anh sao.
Rút chân khỏi lòng bàn tay anh rồi nói: “Thôi đi, anh với Giang Vũ, người tám lạng kẻ nửa cân.”
Nhưng Giang Vũ có chém gió với tôi, anh ta nói chú của mình mỗi tháng đổi bạn gái một lần.
Tôi bò dậy định đi tắm thì đột nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt vừa ấm áp vừa quen thuộc từ bụng dưới truyền đến.
Tôi nhất thời giữ nguyên tư thế ấy, đứng đực người tại chỗ.
“Em sao vậy?” Giang Tư Nghiễn đang thu dọn hộp th.uốc, anh nhìn tôi bằng ánh mắt không hiểu.
Kinh nghiệm tình trường của anh phong phú, chắc trong nhà cũng có… hàng tồn nhỉ…
Tôi ngập ngừng mãi mới hỏi: “Nhà anh có băng vệ sinh không?”
Ánh mắt Giang Tư Nghiễn nhìn tôi cứng đờ trong một giây, sau đó anh vừa chậm rãi vừa kiên nhẫn xác nhận lại: “Băng vệ sinh ư?”
Giây phút ấy, tôi như có cảm giác bộ não thông minh của Giang Tư Nghiễn đang ch//ết máy vậy.
“Đúng vậy.” Tôi cắn răng nói: “Nhà anh không có sao?”
“Không có…” Giang Tư Nghiễn hơi chau mày, thậm chí còn có chút nghiêm túc: “Em đợi chút, dưới nhà có siêu thị.”
Anh cầm áo khoác rồi chạy nhanh ra ngoài cửa.
Lúc tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh thì nhận được cuộc gọi từ Giang Tư Nghiễn
Sau khi bắt máy, tiếng của anh từ đâu bên kia vọng tới: “Em dùng hiệu nào?”
“Tùy anh.”
“Còn độ dài…”
Tôi gãi đầu: “Càng dài càng tốt.”
Sau đó tôi nghe thấy Giang Tư Nghiễn nói với nhân viên: “Lấy cho tôi một gói băng vệ sinh, càng dài càng tốt, hiệu nào cũng được.”
Giọng điệu ấy như thể đang bàn hợp đồng trị giá mấy trăm triệu vậy.
Tôi tuyệt vọng ôm mặt.
Thái độ của nhân viên rất tốt, có điều cô ấy nói hơi nhanh.
“Anh à, nếu bạn gái anh ra nhiều, tôi khuyên nên sử dụng tã lót, trở mình cũng không sợ tràn, rất thoải mái…”
Tôi dám cược, đây toàn là những từ ngữ Giang Tư Nghiễn chưa từng biết đến từ khi kinh doanh tới giờ.
Bởi vì sau khi cô ấy nói xong Giang Tư Nghiễn vẫn giữ thái độ im lặng, mãi lâu sau anh mới hỏi: “Tã gì cơ?”
“Tã lót.”
Giang Tư Nghiễn hít một hơi thật sâu: “Tôi lấy hết, cảm ơn.”
“Xin hỏi anh muốn lấy hiệu gì?”
“Lấy hết.”
Ngồi trong nhà vệ sinh, cúp máy, tôi bật cười.
Không lâu sau có người gõ cửa nhà vệ sinh.
Sau đó cánh cửa mở hé một khoảng, Giang Tư Nghiễn giơ cái túi anh đang cầm đến trước mặt tôi.
Một cái túi to đựng đầy băng vệ sinh ban đêm và năm sáu loại tã lót, kết hợp với những ngón tay thon dài trắng nõn của anh trông có chút kỳ lạ.
Tôi cố nhịn cười rồi nói: “Cảm ơn, sếp Giang… học rộng hiểu cao thật đấy.”
Rầm.
Giang Tư Nghiễn đóng sầm cửa lại.
Lúc bước từ phòng vệ sinh ra, tôi thấy Giang Tư Nghiễn đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn còn có một cốc nước đường đỏ đã được chuẩn bị sẵn.
Hai đứa nhìn nhau, tôi không cầm lòng được mà bật cười.
“Cảm ơn.”
Tôi bưng cốc nước đường đỏ lên rồi chậm rãi uống.
Giang Tư Nghiễn chợt hỏi một câu: “Băng vệ sinh có gì khác tã lót?”
Tôi bị sặc nước đường đỏ, cúi người ho sặc sụa, mặt cũng đỏ bừng.
Tôi nhận ra được một điều, anh đang nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này thật, thế là tức giận nói: “Sao vậy, sếp Giang lại muốn phát triển kinh doanh hả.”
Anh lấy giấy đưa sang rồi lại vuốt lưng cho tôi, sau đó cười nói: “Lần sau mua dễ hơn.”
“Anh lo chuyện của mình thì hơn…” Tôi tránh khỏi bàn tay của Giang Tư Nghiễn, chạy ra xa rồi leo lên chiếc sô pha nghịch điện thoại.
Giang Tư Nghiễn đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nghe láng máng chắc là đang nói đến hợp đồng ở thành phố C.
Không lâu trước, sếp Nghiêm ở thành phố C đã đặc biệt ghé thăm thành phố A, tôi và Giang Tư Nghiễn luôn đi theo ông ấy suốt cả chuyến đi, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn lựa chọn hợp tác với Giang Tư Nghiễn.
Tôi ai oán nhìn anh chằm chằm.
Giang Tư Nghiễn như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh quay đầu lại, vẫn là thái độ tự đắc đó: “Họa Khuynh, ánh mắt không gi//ết ch//ết được người đâu.”
Tôi gõ bàn, nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, ting…
Điện thoại của tôi và Giang Tư Nghiễn vang lên cùng lúc.
Là tin nhắn thư ký gửi đến: “Sếp Tống, chúng ta đã giành được hợp đồng ở thành phố C rồi, ký hợp đồng trước Giang Thị một bước.”
Tôi mỉm cười, phơi mình dưới cái nắng chang chang ở thành phố C suốt một buổi chiều, khó khăn lắm tôi mới “hạ gục” được vợ của sếp Nghiêm, cũng coi như không uổng phí công sức.
Trước khi ký được hợp đồng, ai cũng phải dựa vào bản lĩnh của mình thôi.
Tin nhắn thông báo thất bại phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Giang Tư Nghiễn, anh ngước mắt lên rồi lẳng lặng nhìn tôi.
“Để sếp Giang mừng hụt rồi, ngại quá.”
Thảo nào tối nay lúc tôi chỉ sai đường Giang Tư Nghiễn cũng không nhắc nhở một câu, bởi vì anh muốn nhân cơ hội đó ký hợp đồng với sếp Nghiêm.
Tôi uống cạn cốc nước đường đỏ rồi tiếc nuối cất tiếng “Sếp Giang, ánh mắt không gi//ết được người đâu, anh có muốn nêu chút cảm nghĩ của mình không?”
“Tôi đang nghĩ…” Anh chậm rãi cong cong khóe môi, ánh mắt thoáng hiện ý cười: “Tại sao ban nãy tôi lại không bỏ th.uốc đ.ộc vào trong cốc nước đường đỏ của em nhỉ.”
Tôi bật cười vui vẻ: “Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ đại ân đại đức ngày hôm nay của sếp Giang, sau này nếu anh có gì có khăn tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ, buổi tối trời trở lạnh, sếp Giang nhớ phải đắp thêm chăn đấy nhé.”
Giang Tư Nghiễn trả lời: “Được.”
Nhà của Giang Tư Nghiễn có phòng dành riêng cho khách, tôi mở cửa đi vào thì nhận ra cách bài trí bên trong khác hẳn với bên ngoài.
Giống như là, cố tình chuẩn bị cho con gái vậy.
Tôi cười nói: “Sếp Giang à, không phải anh có con gái đấy chứ.”
Giang Tư Nghiễn làm ngơ trước lời chế giễu của tôi, anh tựa người vào cửa phòng ngủ chính phía đối diện, tháo kính xuống rồi cất tiếng: “Chuẩn bị riêng cho em đấy, em thích là được.”
Trên tường có treo một bức tranh hoa hồng.
Bức tranh đó được Giang Tư Nghiễn mua với cái giá rất cao trong một buổi đấu giá vào năm ngoái, không ngờ nó lại ở đây.
Mở tủ ra, bên trong toàn là những bộ đồ ngủ còn mới tinh.
…