Tôi liếc nhìn Thẩm Hằng đang mong chờ được nằm xuống, trong lòng dần dần nảy sinh một mối nghi ngờ.
Chẳng lẽ Thẩm Hằng thích tôi từ bé rồi à?
Không phải chứ???
Tôi cứ có cảm giác khó chịu trong lòng, quyết định sẽ thử anh.
Tôi chống một tay xuống giường, ghé người lại gần Thẩm Hằng.
Tôi nghe thấy trái tim rạo rực của anh lại quay cuồng.
[Vợ lại gần mình như thế là vợ muốn hôn mình đúng không?]
[Mình có nên chủ động nghiêng người không nhỉ?]
Phụt!!!
Người đàn ông này trong đầu toàn chuyện yêu đương!
Tôi chỉ mới ghé người qua thôi mà anh đã định tự mình dâng lên tấm thân này rồi à?
Tôi hỏi thẳng: “Anh có muốn hôn không?”
03.
Lúc đó, tôi thấy sắc mặt Thẩm Hằng cứng đờ, anh ấy kinh ngạc nhìn tôi.
Thấy Thẩm Hằng vẫn im lặng nằm trên giường, ngay cả giọng nói trong lòng cũng trở nên trầm lắng hơn, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ anh ấy thật sự bị lời nói của mình làm cho sợ hãi rồi à?
Chỉ là hôn một cái thôi mà, sao người này lại thẹn thùng thế cơ chứ?
Chả thú vị gì hết.
Tôi nản lòng, định đứng dậy: “Không muốn thì thôi đi.”
Tôi chưa kịp ngồi dậy thì bất ngờ anh nắm lấy cánh tay tôi: “Ừm.”
Giọng anh nhỏ như tiếng muỗi kêu, hai bên má nhanh chóng ửng hồng.
Tôi: “???”
Ôi cái vẻ thẹn thùng này, rốt cuộc ai mới là con gái đây hả?
Thấy tôi không trả lời, giọng Thẩm Hằng lớn hơn một chút: “Sẵn sàng.”
Anh ấy ngước mắt lên, dùng một đôi mắt đen không đáy nhìn tôi chằm chằm, nhưng ánh mắt của anh có chút lo lắng.
Thôi xong rồi.
Tôi chỉ muốn trêu anh chút thôi, Thẩm Hằng muốn nghiêm túc thật sao?
Tôi cứng đơ người.
Chỉ cần nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của Thẩm Hằng thì tôi đã lo lắng nuốt nước bọt rồi.
Một giây sau, giọng nói nghi ngờ trong nội tâm của Thẩm Hằng lại vang lên.
[Sao cô ấy vẫn chưa làm gì nhỉ? Cô ấy không nghe thấy mình nói gì à?]
[Nhanh lên vợ ơi, anh chờ không nổi nữa rồi!!!]
Có người nào đó bên ngoài thì vững như núi Thái Sơn nhưng trong lòng thì lại đang nóng như lửa đốt.
Tôi ho nhẹ, trốn tránh không phải phong cách của tôi.
Cho nên tôi vươn tay che mắt Thẩm Hằng, hôn nhẹ lên môi anh ấy.
Tôi cảm thấy rõ ràng rằng cơ thể của Thẩm Hằng cứng đờ.
Nhưng tôi không quan tâm nổi nữa rồi, tôi xấu hổ lăn người nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Aaaaaaa.
Thế mà là hôn à?
Tôi than thở, thất vọng về chính mình.
Ngay lúc này, phía sau cũng có người đang than thở.
[Tại sao chỉ hôn mỗi một cái? Mình không đủ chủ động à? Hay là do mình không đủ hấp dẫn?]
Phụt!!!
Tôi nhịn không được, trùm chăn lên đầu, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
Tại sao Thẩm Hằng lại đáng yêu như vậy nhỉ?
Có lẽ vì làm ban ngày làm đám cưới quá mệt mỏi nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi đang mơ màng ngủ, tiếng cằn nhằn của Thẩm Hằng lại vang lên bên tai tôi.
[Vợ đã ngủ rồi à? Tiếc ghê, mình muốn ôm cô ấy quá, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?]
Người đàn ông này lèm bèm quá..
Tôi giận dữ trợn tròn mắt, nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi không thể kiểm soát được.
Ngay trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy khắp người nóng ran.
04.
Thức dậy sớm vào sáng hôm sau.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt đẹp trai được phóng to hết cỡ.
Hai chúng tôi rất gần, gần đến mức tôi chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể hôn lên môi Thẩm Hằng.
Tôi nhìn chằm chằm hàng mi dài cong vút của anh, trong lòng thở dài “Chồng đẹp quá!”
Đẹp đến mức tôi chỉ muốn lén lút hôn một cái.
Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc hôn anh một cái thì nhịp tim của Thẩm Hằng đột nhiên làm tôi giật mình.
[Vợ ôm mình rồi, vợ vừa mềm vừa thơm, không thể để vợ biết là mình đã tỉnh được.]
Tôi: “???”
Cái tên này dám giả vờ với tôi à?
Tôi cứ thế lao ra khỏi vòng tay của Thẩm Hằng, cùng lúc đó, anh ấy cũng từ từ mở mắt ra.
Tôi thấy anh ấy cố tình giả vờ nheo nheo mắt, lúc này trông mà cười chết đi được.
Nhưng tôi cũng dửng dưng.
Thẩm Hằng không nói một lời, khẽ liếc nhìn tôi một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thái độ đó không quá lạnh lùng.
Tôi: “Sao thế?”
Đừng tưởng em không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, còn bày đặt ở đây giả vờ với em à?
Quả nhiên.
Tôi theo sát, lại nghe thấy giọng nói chua chát từ trong suy nghĩ của Thẩm Hằng.
[Sao vợ không ôm mình nữa? Chẳng lẽ vì mới ngủ dậy trông không đẹp trai nên vợ không ưa sao?]
[Có vẻ như mắt thực sự bị dính ghèn rồi, nhưng cái này nằm ngoài kiểm soát của mình mà.]
Tôi không thể chịu đựng được nữa, ngã thẳng xuống giường.
Tôi cười toe toét lăn qua lăn lại.
Tuy nhiên khi Thẩm Hằng đi ra, biểu cảm trên khuôn mặt tôi lại thờ ơ trở lại.
Tôi thậm chí còn nói “cho đi nhờ’’ với anh ấy khi tôi bước vào phòng tắm.
Giây phút đó gương mặt của Thẩm Hằng biểu cảm phong phú lắm.
Tôi chỉ thích trêu chọc anh ấy như vậy thôi.
Ai bảo anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng lạnh lùng trước tôi cơ chứ!
Tôi chậm rãi bóp kem đánh răng, quả nhiên, lại nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Hằng ngoài cửa.
[Sao vợ vẫn xa lạ với mình thế này? Chắc vợ giận mình rồi, mình phải làm sao bây giờ?]
Tôi bật cười.
Sự tương phản này thực sự siêu dễ thương!
…
Sau khi ăn sáng, chúng tôi mỗi người đến công ty.
Lúc xỏ giày, tôi liếc nhìn Thẩm Hằng đang đứng bên cạnh, lập tức nghe thấy trong lòng anh đang giãy giụa.
[Muốn ở với vợ thêm một lúc nữa quá, mà nói kiểu gì để được đưa vợ đi làm bây giờ?]
[Vợ sắp đi giày xong rồi, mình cần phải nhanh chóng kiếm cớ mới được!]
Tôi cố ý giảm tốc độ động tác của tay, muốn xem Thẩm Hằng có thể chịu đựng được bao lâu.
Nhưng anh chàng chán đời quá.
Vừa nhìn tôi buộc dây giày năm phút, trong lòng vẫn lo lắng năm phút, không nói lời nào.
Chà, thôi tôi cũng chả ôm hy vọng gì nữa đâu.
“Đi đây.”
Tôi cầm túi quay người rời đi, nhưng Thẩm Hằng vẫn đi theo tôi, trong lòng vẫn lẩm bẩm.
Nếu một ngày nào đó có cơ hội, tôi muốn trao cho Thẩm Hằng giải thưởng.
“Vua mạnh miệng!!!”
“Diễn viên chính xuất sắc nhất!!!”