Tôi nhớ là Thi Lễ từng rất thích ôm lấy tôi lúc ngủ, mùa hè tôi cảm thấy rất nóng, anh ấy vẫn còn không hài lòng cáu kỉnh nói,: [ Không được, anh muốn ôm em.] Mỗi lần tôi đều nhượng bộ với tính khí của anh ấy.
Và người từng ở trước mặt tôi nhiệt tình chủ động đó, anh ấy đã trở nên dèt dặt, trở nên hèn nhát.
Tôi hỏi Thi Lễ định đối xử như thế nào với tôi, đối xử thế nào với Thi Điềm.
Tôi trào phúng nói: [ Thi Lễ, năm năm trước anh chọn Thi Điềm, hiện tại vẫn quyết định vứt bỏ em phải không?]
Tôi vẫn còn chưa nói xong, Thi Lễ lập tức bác bỏ, anh ấy còn sợ giọng của mình quá to làm dọa đến tôi, anh ấy thấp giọng nói.
[ Thuần Thuần, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến muốn vứt bỏ em, em muốn cái gì anh đều có thể cho em.] Anh ấy vừa nói vừa cầu xin tôi tha thứ. Anh ấy giống như bệnh hoạn nhìn tôi, dè dặt kéo tay tôi qua.
“ Ông nội tôi từ nhỏ đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành, ông cả đời đều thắt lưng buộc bụng, lúc anh đến nhà tôi, ông còn làm cho anh món xương sườn, đó là món đồ ăn quý giá Tết ông còn không nỡ ăn.”
[ Ông nội tôi tốt như vậy, đã bị con chó của Thi Điềm đụng chết.] Tôi trong nước mắt nắm lấy áo trước ngực của Thi Lễ.
“ Thi Lễ, tôi muốn Thi Điềm bồi thường cho ông nội tôi, cô ấy có thể làm được không?”
Tôi càng nói càng xúc động, tôi nhớ là tôi đã gắt gao lôi kéo áo của Thi Lễ, nước mắt suýt nữa đã ướt đẫm ngực của anh ấy.
“ Mọi người đều nói, một mạng đền một mạng, tôi muốn Thi Điềm chết, tôi muốn cô ấy phải chết được không?”
Tôi cố ý làm khó dễ Thi Lễ, tôi biết Thi Lễ nhất định sẽ không đồng ý.
Thi Lễ vuốt ve tóc tôi hồi lâu.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thi Lễ, nghe thấy nhịp tim trước ngực của anh ấy, nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bản thân.
Sau đó biệt thự chìm trong yên tĩnh, Thi Lễ nhỏ giọng nói một câu: [ Được.]
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ấy, sắc mặt Thi Lễ tái nhợt giống như quỷ, anh ấy giống như là một phạm nhân sắp bị hành quyết, anh ấy không ngừng lặp lại câu đó.
“ Được.”
“ Được.”
“ Được.”
Anh ấy không ngừng nhắc đến, tôi suýt nữa đã không dám nhìn anh ấy, anh ấy giống như một người điên, nhưng tay anh ấy lại gắt gao nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Một lúc sau, Thi Lễ bình tĩnh trở lại, đôi mắt anh ấy giống như ma trơi.
“ Là hai sinh mạng.”
13.
Thi Điềm và Thi Lễ trước đây tình cảm rất tốt, từ lúc tôi ngồi tù, hai người bọn họ đã tránh gặp lại nhau.
Thi Lễ hận Thi Điềm, Thi Điềm sợ Thi Lễ, cho nên luôn muốn đá Thi Lễ khỏi hội đồng quản trị.
Sau khi ra tù, tôi liền bắt đầu xem tất cả báo đã phát hành trong năm năm.
Đã có rất nhiều tiêu đề lớn trên các tờ báo giải trí, nói là anh em bọn họ bây giờ trở thành người dưng nước lã, nói Thi Điềm thu mua cổ phần của nhà họ Thi có ý đồ nhắm vào anh trai của mình.
Vì chuyện này, cổ phiếu của nhà họ Thi đã giảm không ít, cộng thêm bệnh tâm lý của Thi Lễ rất nghiêm trọng. Anh ấy không được truyền thông che đậy bưng bít, nhà họ Thi sớm đã không còn huy hoàng giống như trước đây.
Cho nên Lương Cung mới đối với tôi bảo đảm, anh ấy nhất định sẽ xuống tay đối với nhà họ Thi.
Chính vì vậy tôi đã tìm hiểu trước về mối quan hệ giữa Thi Lễ và Thi Điềm, tôi mới suy nghĩ lập kế hoạch tìm Thi Lễ lần này.
Sau khi Thi Lễ bị bệnh tâm lý, anh ấy căn bản chưa từng uống thuốc điều trị, anh ấy đang uống một loại thuốc gây ảo giác.
Loại thuốc đó sẽ khiến anh ấy tinh thần rối loạn, nhưng loại thuốc đó sẽ khiến anh ấy dễ chịu hơn một chút.
Thi Lễ nói, anh ấy uống thuốc xong thì có thể nhìn thấy tôi.
Nhìn thấy tôi từng thân mật dán lên lồng ngực của anh ấy, nhìn thấy tôi dỗ dành anh ấy trông rất giống dỗ dành bảo bối đi ngủ, anh ấy thậm chí còn có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của tôi, tôi nói: [ Lão công~ em yêu anh.]
Cho nên lúc Thi Lễ nhìn thấy tôi, anh ấy liền lập tức nắm lấy tay tôi.
Anh ấy muốn biết, đây là không phải ảo giác.
Anh ấy từng nhiều lần đắm chìm trong ảo giác, anh ấy đuổi theo báng dáng của tôi, nhưng cuối cùng là ôm chầm lấy không khí.
Giờ đây anh ấy chạm được vào người tôi, anh ấy gần như lòng tham không đáy mỗi ngày đều muốn lôi kéo tay tôi.
Nhưng tôi đối với Thi Lễ chưa từng có sắc mặt tốt, Thi Lễ chạm vào tôi, tôi liền nhục mạ anh ấy, bảo anh ấy cút.
Sắc mặt tôi lạnh nhạt trào phúng nói: [ Thi Lễ, anh không phải đồng ý với tôi giúp tôi trả thù sao? Anh sợ rồi?]
Thi Lễ đứng trước mặt tôi, anh ấy khom lưng giống một học sinh tiểu học bị phạt, môi run lẩy bẩy nói: [ Anh muốn nhìn em thêm vài lần.]
Câu nói này không thể rõ ràng hơn, nếu Thi Lễ động thủ, anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.
Tôi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, kéo lấy tay của Thi Lễ nói: [ Thi Lễ, chỉ cần anh giúp em trả thù, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây.]
Câu nói này nghe xong có vẻ giống một lời nói dối, nhưng Thi Lễ lại giống như có được một sự bảo đảm, anh ấy lộ ra vẻ hạnh phúc.
Tôi phát hiện Thi Lễ ngủ càng ngày càng ít, anh ấy cả đêm rất khó vào giấc ngủ, trong đêm khuya, anh ấy nhìn tôi với đôi mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn.