42
Tôi đứng đó nhìn ngôi nhà kia, cảm thấy bản thân quá đường đột.
Tôi lấy thân phận gì tới gặp mẹ hắn đây?
Mặc dù tôi thật sự chỉ là đột nhiên muốn thay hắn tới thăm mẹ, muốn thay hắn xem xem mẹ hắn sống có tốt không.
Mẹ hắn nhất định rất xinh đẹp.
Tôi có thể tưởng tượng ra, bà ấy cười lên nhất định giống như Châu Quyện, khiến người ta si mê.
Tôi muốn đến xem xem, người mẹ mà Châu Quyện nhớ nhưng suốt bao nhiêu năm qua, người mà hắn muốn gặp nhưng lại không dám gặp có nhớ hắn giống như hắn nhớ bà ấy hay không?
Tôi lại nghĩ, nếu như mẹ hắn sống hạnh phúc, tôi sẽ gửi tin nhắn báo cho hắn biết, để hắn yên tâm.
Nếu như không hạnh phúc, tôi có nên nói với hắn không?
Tôi nói dối, hay nói thật đây, để hắn qua đây đưa mẹ hắn về.
Đầu óc tôi hỗn loạn, sau lưng có một giọng nói vang lên.
“Chị ơi, chị lạc đường sao?” Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy một cô bé đang ôm một chú chó con, nghiêm túc nhìn tôi.
Cô bé ấy biết tiếng Trung?
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là để ý điều này.
“Ừm , không phải.” Tôi cúi đầu nhìn cô bé, cảm thấy có hơi quen thuộc.
“Chị là người Trung Quốc ạ?” Cô bé lại hỏi tôi.
“Đúng vậy.” Tôi ngồi xổm xuống, như này sẽ tiện nói chuyện với nó hơn.
Cô bé rất đáng yêu, mắt to, môi anh đào, rất giống búp bê Barbie.
“Em người Trung Quốc, mẹ em cũng là người Trung Quốc.” Cô bé cười nói chuyện với tôi.
“…” Tôi kinh ngạc, trong lòng có một dự cảm.
Quả nhiên ngay sau đó có một người đàn ông tóc quăn màu trắng từ ngôi nhà trắng đi ra, gọi cô bé: “Kelly, không thể lúc nào cũng ôm chó được đâu.”
Tim tôi hẫng đi một nhịp, như có gì đó rơi xuống.
“Bố ơi, chị này là người Trung Quốc, con có thể mời chị ấy chơi cùng con không?”
“Kelly…” Cô bé và bố cô ấy cũng nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung.
Bố cô bé dường như không mấy yên tâm để một mình cô bé chơi với tôi.
“Bố ơi, con nhớ mẹ quá, rất muốn dùng tiếng Trung nói chuyện, xin bố đó.”
Bố cô bé một mặt bất lực, thở dài đi về phía tôi.
Ông ấy rất cao, xem ra cũng khá hòa nhã.
“Xin lỗi, có thể mời cô vào trong nhà chơi cùng con bé được không?” Ông ấy sợ tôi băn khoăn, lại mời tôi đi mấy bước qua bên cạnh nói chuyện.
“Mẹ của con gái tôi là người Trung Quốc.” Ông ấy giải thích.
“Vâng.” Tôi nhìn ông ấy, cũng đoán được kha khá.
Nhớ đến sắp được gặp mẹ của Châu Quyện, tôi không biết nên vui hay buồn.
Mẹ hắn tự có gia đình riêng của bà ấy, người đàn ông này xem ra có gen rất tốt, con gái rất xinh đẹp, cũng rất yêu thương cô bé.
Cũng được xem là gia đình hòa thuận.
Trong lòng tôi thở dài.
“Hơn nửa năm trước, mẹ của đứa nhỏ tai nạn ô tô nên đã qua đời, con gái rất nhớ cô ấy.”
Ông ấy tiếp tục giải thích.
Tai nạn ô tô?
Qua đời rồi?
Ông ấy đang nói gì tôi đều nghe không nổi nữa.
“Ông nói mẹ của cô bé mất rồi sao?” Tôi không dám tin hỏi lại.
“Đúng vậy.” Ông ấy gật đầu, quay mặt đi thở dài, “Con bé còn nhỏ, hình như không chấp nhận nổi sự thật này, luôn nghĩ rằng mẹ nó đang ngủ, nên luôn muốn tìm người Trung Quốc để chơi cùng.”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không biết mình đã vào nhà cùng ông ấy như thế nào, cũng không biết mình được đưa đến phong ngủ của mẹ cô bé ra sao.
Cô bé thấy tôi vào liền rất vui vẻ kéo tôi đến chia sẻ từng điều nhỏ nhặt về mẹ mình.
Cả người tôi ngẩn ra.
Sau cùng tôi nhịn không được hỏi một câu: “Ông có biết, vợ của ông còn có một người con trai ở Trung Quốc không?”
Tôi không biết nếu Châu Quyện nghe được tin này sẽ thế nào, hắn nói sợ mẹ không nhận ra hắn, lại sợ mẹ nhận ra hắn.
Nhưng mà hắn không thể ngờ được cái kết cục lại tàn nhẫn thế này.
Trái tim tôi rỉ máu.
“…..” Người đàn ông kia rõ ràng hơi ngây ra, “Biết chứ, cô và cậu ấy…”
“Tôi là bạn của anh ấy.”
“…..” Ông ấy thở dài, “Con trai của vợ tôi tới đây rồi, ngày mà vợ tôi mất, cậu ấy đến đây để nhận lại tro cốt.”
Tôi cực kì ngỡ ngàng.
“Khi nào thế?”
“Ngày X, tháng 9, năm 2021.”
Đó là ngày sau hôm thi TOEFL một ngày.
Thế nên hôm đó hắn bỏ đi là vì đến Anh đón mẹ hắn về nhà?
43
Sau đó ông ấy còn nói chuyện với tôi thêm một lát, còn nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe người nhà của con trai vợ ông ấy ở Trung Quốc.
Tôi bối rối, trước khi đi, cô bé còn đột nhiên lôi ra rất nhiều tấm card từ trong đống sách ra đưa cho tôi.
“Chị ơi, lúc chị quay về có thể giúp em đem những thứ này cho anh trai được không?”
Anh trai?
Tôi nhận lấy card, trên card là ảnh của một số ảnh chân dung của ai đó, nhìn như ảnh của một cậu bé lúc mấy tuổi.
Tôi có hơi không hiểu.
Người đàn ông giải thích nói: “Vợ tôi khi đến Anh đã mất trí nhớ một thời gian rất dài, thế nên không biết ở Trung Quốc cô ấy còn có một đứa con trai, cô ấy vẫn đang chữa trị.”
“Năm ngoái cô ấy đứt quãng nhớ ra vài chuyện, vẽ mấy tấm card này, nói với tôi ở Trung Quốc cô ấy có con trai, trông như thế này, ngày mà cô ấy xảy ra chuyện đã gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy nhớ ra rồi, cô ấy đặt vé máy bay muốn về Trung Quốc tìm con trai, kết quả lúc tôi đang làm việc thì cô ấy tự lái xe đến sân bay, nên bị tai nạn…”
Tôi nghe xong càng kinh ngạc hơn.
Hồi lâu sau tôi mới lên tiếng hỏi ông ấy: “Những thứ này tại sao không sao cho con trai bà ấy?”
“Không có cơ hội, cậu ấy và bố đến đây nhận tro cốt xong liền đi mất, không nói lời nào.”
“Chắc là bọn họ trách tôi, trách tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
…..
Sau đó tôi đi về, cầm trên tay một đống card, tưởng tượng mẹ Châu Quyện khi vẽ những thứ này tâm trạng đang thế nào, thế nên mới vội vã đến sân bay…
Mẹ hắn thật sự quên hắn rồi, nhưng tình yêu đối với hắn thì chưa bao giờ mất đi.
Nếu như mẹ hắn không mất trí nhớ, cũng sẽ không thể nào không quay về thăm hắn, hắn cũng sẽ không vì nhớ mong mà trong lòng tuyệt vọng.
Nghĩ đến đây tôi đứng ngồi không yên, thậm chí không quay về chỗ ở mà trực tiếp đặt luôn vé máy bay về nước.
Tôi không thể chờ thêm được nữa rồi.
Nửa đêm ngồi trên máy bay về nước, tôi nhìn mấy tấm card, nhớ đến Châu Quyện, khóc không thành tiếng.
Hắn mà biết mấy chuyện này thì buồn đến cỡ nào, đau lòng biết bao nhiêu.
Nhưng mà nếu không nói cho hắn, hắn sẽ buồn cả đời, hắn đâu biết được mẹ hắn hóa ra rất yêu rất yêu hắn.
Tôi khóc đến nỗi sưng cả mắt cũng không thèm để ý, chạy đến trường luôn.
Trên đường gặp rất nhiều người, họ nhìn tôi như nhìn thấy quái vật, mấy chuyện này đều không quan trọng nữa rồi.
Bạn học nói với tôi Châu Quyện đến công ti của ba hắn thực tập rồi, không có ở trường, tôi lại đặt xe đi đến đó.
Lúc tới nơi vừa đúng thời điểm công ti tan làm, tôi đứng ở cửa đại sảnh, nhìn xung quanh biển người, thế mà lại không nhìn thấy hắn.
Tôi hơi hoảng, tôi không biết làm như nào mới đúng, tôi sợ bỏ lỡ hắn.
Đợi đến khi chẳng còn mấy người nữa, tôi ủ rũ chuẩn bị đi với chỗ bảo vệ hỏi, kết quả vừa xoay người thì liền đâm vào ai đó.
“Tìm anh?” Giọng của hắn từ trên đỉnh đầu truyền tới, tôi đơ ra.
“Châu Quyện.” Tôi gọi hắn, nhìn xung qunah, tôi cứ bảo sao cứ không nhìn thấy hắn, hóa ra hắn đứng sau lưng tôi.
“Vẫn ngố như thế, anh đứn sau lưng em cả nưae tiếng đồng hồ rồi.” Hắn nhìn tôi cười.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện hắn đã cắt tóc húi cua, cơ thể sắc sảo ẩn giấu dưới bộ vest đen, làm gì còn dáng vẻ của Châu Quyện nữa chứ.
Nhìn thấy hắn nước mắt tôi liền rơi.
“Có ngốc không thế, vừa nhìn thấy anh đã khóc, xấu chếc đi được.” Hắn đưa tay lau mặt cho tôi.
“Châu Quyện…” Tôi phát hiện ra bao nhiêu chuyện tôi định nói đến lúc này lại không nói ra được.
“Anh ở đây.” Hắn nhìn tôi, nghiêng nghiêng đầu, sau đó lại cúi đầu xuống, viền mắt cũng hơi đỏ lên, “Đi thôi.”
Hắn không hỏi tôi sao lại đến tìm hắn, gì cũng không hỏi, kéo tôi đến gara ô tô, không nói tiếng nào ấn tôi vào trong xe, thắt dây an toàn xong bắt đầu chạy ra đường.