Cánh Đồng Tuyết Dài

Chương 4



17,

Lâm Mân Dã đưa tôi về biệt thự và nói rằng sáng mai anh ấy sẽ đưa tôi quay lại trường học.

Lần trước tôi đến, đèn không bật.

Hôm nay đèn đuốc sáng trưng, tôi mới phát hiện ngôi nhà này rất lạnh lẽo, thậm chí nó còn chẳng giống ngôi nhà chút nào.

Anh lấy hộp thuốc ra, “Ngồi xuống đi.”

“Anh làm gì vậy?”

“Tay của em… đừng tưởng là anh không nhìn thấy.”

Tôi hơi ngạc nhiên.

Đúng là tay tôi bị thương.

Sáng nay khi rót nước cho khách không cẩn thận bị bỏng.

Nhưng để không ảnh hưởng đến tiến độ dự án, tôi chịu đựng không nói ra.

Vì vậy, chịu đau cả một ngày.

Làm sao anh ấy phát hiện ra?

Lâm Mân Dã cầm tay tôi, “Em làm sao giấu được anh, Tuyết Tuyết, ở trước mặt anh em có thể cởi bỏ hết lớp ngụy trang.”

Anh nửa quỳ nửa ngồi trước mặt tôi.

Một người vừa lạnh lùng vừa xấu bụng như anh lại kiên nhẫn, dịu dàng với tôi đến lạ lùng.

“Em còn nhớ không, ngày đầu tiên anh ra đồng làm việc tay cũng bị thương.”

“Có chút ấn tượng.”

“Em cũng băng bó cho anh giống vậy.”

Tôi im lặng.

Ánh mắt đảo qua đảo lại trong căn phòng.

Đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh chung của Lâm Man Dã, mẹ tôi và tôi.

Bức ảnh đó được chụp vào tháng thứ tư khi Lâm Man Dã đến nhà tôi.

Có một người đến từ thị trấn, mang theo một cái máy ảnh, mẹ tôi đã nhờ người ta chụp cho ba chúng tôi vài bức ảnh.

Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó, mẹ tôi ngắm đi ngắm lại những bức ảnh đã rửa, yêu thích không rời tay.

“Chúng ta một nhà ba người.”

Lâm Mân Dã cũng vui vẻ ha ha phụ họa, “Một nhà ba người.”

Một ngày bình thường như vậy, nhưng cũng không thể quay lại được.

Tôi nhớ mẹ.

Nước mắt trào ra, tôi chớp chớp mắt hai lần, nuốt nước mắt vào trong.

Nhưng mà…

Tại sao Lâm Mân Dã lại có bức ảnh này?

Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Bức ảnh này…” Tôi mở miệng hỏi, “Không phải bức ảnh này ở quê sao?”

“Sau này anh về quê tìm em, tiện thể mang về luôn.”

Tôi sửng sốt, “Anh tìm tôi?”

“Anh về Bắc Kinh một tháng, sau khi dàn xếp mọi việc ổn thỏa liền quay lại tìm em, nhưng trong nhà đã chẳng còn ai.”

Lâm Mân Dã quen thuộc đến mức gọi đó là “nhà”.

“Chú hàng xóm nói rằng mẹ đã qua đời, sau khi em chôn cất bà ấy thì đã rời làng.”

“Anh… Sao anh lại tìm tôi?”

Lâm Mân Dã ngạc nhiên nhìn tôi, “Đưa em về Bắc Kinh chứ sao?”

“Anh không giận tôi sao?”

“Cũng hơi tức giận, giận em vì 200 vạn mà bỏ rơi anh.” Lâm Mân Dã cam chịu số phận thở dài, “Nhưng cũng không thể giận lâu được, dù sao cũng là vợ mình, đành phải chịu thôi.”

“…Ai là vợ anh?”

Anh không nói ra những lời này thì không sao.

Nói ra tôi lại có chút không kìm chế được.

Người này chỉ thích ăn mềm không ăn cứng.

“Anh rời đi không chút lưu luyến, thậm chí cũng không chịu nhìn tôi một lần.”

“Không phải không muốn gặp em.” Lâm Mân Dã mấp máy môi, “Thật ra trong khoảng thời gian đó, anh cũng mất đi một người thân.”

18,

Ngày Văn Hiểu Tuyết đưa Lâm Mân Dã rời đi.

Ông ngoại của anh ấy cũng đang nằm trong phòng ICU.

Anh là con riêng, từ nhỏ đã không được đối xử tốt.

Ba anh mang anh về cũng chỉ để động viên anh trai.

“Nếu con không nỗ lực, phần thưởng sẽ trao cho em trai.”

“Nếu con không làm nên thành tích gì, công ty sẽ giao cho em trai con.”

Anh ấy chỉ là một cái mốc để so sánh.

Kết quả, Lâm Mân Dã chẳng có được gì, còn phải gánh chịu sự tức giận của anh trai và người mẹ trên danh nghĩa.

Nhưng cũng không có cách nào.

Ai bảo anh ấy là con riêng chứ.

Rõ ràng người ngoại tình là ba anh ấy, nhưng hậu quả lại để anh ấy phải gánh chịu.

Nếu có thể lựa chọn, anh thà chọn mình không được sinh ra trên đời.

Ở độ tuổi 20, anh bắt đầu bộc lộ tài năng của mình.

Người anh trai kia không thể vượt qua được anh nữa.

Ở trước mặt Lâm Mân Dã, người anh trai kia ng u x uẩn đến mức không thuốc nào cứu chữa được.

Vậy là ba năm trước, tiết mục m á u chó giới hào môn diễn ra.

Anh trai bày mưu hãm hại em trai, em trai không c  h  ế  t, nhưng lại bị thương ở đầu, bị ném đến một vùng xa xôi hẻo lánh tự sinh tự diệt.

Nếu ai hỏi thì chỉ cần nói anh nhất quyết đòi đi thám hiểm, bị vậy là đáng đời.

Đúng như dự đoán của người anh kia, Lâm Mân Dã chỉ là con riêng và ba anh ấy cũng không thèm để ý.

Họ tìm kiếm một cách qua loa đại khái, không tìm được thì thôi.

Ông ngoại là người thân duy nhất của Lâm Miên Dã.

Sau khi anh mất tích, ông ngoại ngã bệnh.

Ông đã đi tìm vài người bạn của Lâm Mân Dã, là Văn Hiểu Tuyết và vài người nào đó, để bọn họ tiếp tục bí mật tìm kiếm.

Chỉ là, thời gian của ông ngoại không còn nhiều.

Lý do Lâm Mân Dã vội vàng chạy về Bắc Kinh chính là để gặp ông lần cuối.

“Tuyết Tuyết, kế hoạch trước kia của anh là sau khi dàn xếp ổn thỏa sẽ đón em và mẹ đến. Hơn 20 năm nay, anh không biết cảm giác có người thân là gì, cho đến khi gặp em và mẹ… Hai người chính là người nhà của anh.”

Vừa nói, nước mắt anh trào ra.

Tôi biết tại sao anh khóc.

Anh cũng nhớ mẹ tôi.

Mẹ tôi đối xử với anh ấy rất tốt.

Khi Lâm Mân Dã còn ngốc nghếch, bị người khác bắt nạt, mẹ tôi cũng nhẹ nhàng dỗ dành anh, ra mặt cho anh.

“Nhưng tại sao anh lại gọi tôi là Tuyết Tuyết?”

Cuối cùng tôi cũng hỏi ra câu hỏi mà tôi thắc mắc nhất, “Bởi vì Văn Hiểu Tuyết sao?”

“Sao em lại nghĩ vậy?” Lâm Mân Dã kinh ngạc, “Anh và cô ta chẳng có quan hệ gì.”

Anh giải thích, “Gọi em là Tuyết Tuyết, vì ngày đầu tiên gặp em, tuyết rơi dày đến nỗi lông mi và tóc của em đều bị tuyết bao phủ, giống như một người tuyết nhỏ.”

“Còn Văn Hiểu Tuyết, anh và cô ta chỉ là đồng nghiệp. Anh chưa bao giờ gọi cô ta là Tuyết Tuyết, xưng hô này quá thân mật, không thể gọi cấp dưới như vậy được.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner