“Anh vĩnh viễn còn nhớ dáng vẻ em thắp một ngọn đèn trong bóng đêm, chăm chú đọc sách.”
“Đó là lần đầu tiên anh biết động lòng là gì.”
20,
Tôi phát triển rất nhanh trong công ty.
Kết thúc nửa năm thực tập, công ty tổ chức một chuyến team building.
Lâm Thị vừa có tiền vừa có quyền, đặc biệt là khi nghe nói tôi cũng tham gia, lãnh đạo đã chi ra một khoản lớn để mọi người cùng chơi vui vẻ.
Lúc này là mùa đông, vì vậy nhóm trưởng đề xuất đi leo núi tuyết.
Lâm Mân Dã cũng đi theo.
Hiện tại, mọi người trong công ty đều vô cùng quen thuộc, tôi ở chỗ nào thì anh ấy sẽ ở chỗ đó.
Những ngọn núi tuyết rất đẹp.
Nhưng một t a i n ạ n bất ngờ xảy ra.
Buổi tối, khi mọi người đang ở homestay nấu ăn.
Chợt có đồng nghiệp nói, “Chủ tịch Lâm vẫn chưa quay lại sao?”
Trưa nay Lâm Mân Dã đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.
Ngoài cửa sổ, đã có dấu hiệu tuyết rơi.
Tôi chợt hối hoảng.
Một khi tuyết rơi, sẽ phong sơn.
(*) Phong Sơn, là từ ngữ tiếng Hán, ngữ âm là fēng shān, ý là ngăn cách qua lại trong và ngoài núi.
Lâm Mân Dã đã đi đâu, anh có an toàn không?
“Chúng ta ra ngoài tìm anh ấy.”
Tôi nói với một vài đồng nghiệp.
Sau khi tìm kiếm nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng Lâm Mân Dã đâu.
Tôi bắt đầu nóng lòng.
Tín hiệu trên núi không tốt, không gọi điện thoại được.
Gần tối, một người dân chỉ cho chúng tôi, nói ở lối vào núi có một nam du khách.
Tôi vội vã chạy theo hướng đó.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm Mân Dã ở đằng xa.
Anh ngồi dưới đất, trên người phủ đầy tuyết.
Cảnh tượng này giống hệt ba năm trước.
Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Lâm Mân Dã cũng ngồi dưới lớp tuyết dày như vậy.
Khoảnh khắc này, tôi cho là anh xảy ra chuyện gì.
“Lâm Mân Dã! Lâm Mân Dã!”
Gió và tuyết nuốt hết giọng của tôi.
Anh không nhúc nhích.
Tôi vội vàng, “Anh trai Tiểu Dã…”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Tuyết Tuyết!”
“Anh làm cái gì ở đây, làm em lo muốn c h ế t.”
“Anh vào núi tìm một loại cỏ, nghe người dân nơi đây nói, loại cỏ này sẽ mọc trong tuyết, sức sống bền bỉ.”
Tôi không nói gì.
“Vậy tìm được rồi sao?”
“Ừm, em nhìn này.”
ANh nâng nó trong lòng bàn tay, cẩn thận che kín chồi non.
Tôi nói, “Đặt nó ở đây đi, nếu tuyết tan, nó sẽ không sống nổi, đừng mang nó đi.”
“Được.”
Lâm Mân Dã đặt lại cỏ xuống đất.
Trước kia bão tuyết tiếp tục ập đến, tôi duỗi tay về phía anh.
“Đi thôi, anh trai Tiểu Dã, chúng ta trở về!”
21,
Tôi và Lâm Mân Dã nắm tay nhau, suốt một quãng đường về cũng không buông ra.
Tôi nói, “Ngày mai sẽ có mặt trời kim đỉnh (*), có muốn xem không?”
(*) Ánh nắng mặt trời trên đỉnh núi tuyết.
“Muốn.”
“Vậy, anh có muốn xem cùng nhau không?”
“Tất nhiên, sáng mai anh sẽ gọi em.”
“Không cần.” Tôi cắn môi, “Ở trong phòng cùng xem là được rồi.”
Lâm Mân Dã sững sờ một lúc mới hiểu được ý tôi.
Anh suýt nhảy cẫng lên vì sung sướng,
Không ổn chút nào, may mà không có đồng nghiệp ở đây.
Nhìn anh như vậy, giống hệt chàng ngốc trong trí nhớ của tôi.
Khi trở về đến nơi, báo bình an với đồng nghiệp xong, trời cũng đã tối.
Mọi người lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Mân Dã đã hôn tôi.
Môi của anh còn đọng một chút tuyết lạnh.
“Anh đã muốn làm vậy từ đêm em thi đại học xong.”
Mắt anh đỏ hoe.
“Anh nhịn lâu như vậy rồi, Tuyết Tuyết, thưởng cho anh đi.”
Hôm sau, tất nhiên là không nhìn được ánh sáng mặt trời kim đỉnh.
Nhưng không sao.
Sau này sẽ có cơ hội.
21,
Sau khi hoàn thành hạng mục phía Tây Bắc.
Tôi và Lâm Mân Dã kết hôn.
Hôn lễ cũng không tổ chức quá long trọng.
Tôi thích sự đơn giản, còn anh ấy thì nghe lời tôi.
Trong hôn lễ, Lâm Mân Dã rất khác thường, còn khóc nhiều hơn cả tôi.
Anh nói, “Anh có nhà rồi.”
Tôi nói, “Em cũng có nhà rồi.”
Chúng tôi là hai kẻ cô độc, quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Ngày thứ hai của hôn lễ.
Tôi rời giường trong tình trạng kiệt sức.
Lâm Mân Dã không còn nằm bên cạnh.
Anh ấy đang đeo tạp đề, nấu ăn trong bếp.
Trong nhà không có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ đủ làm hai bát mì trứng.
Trước kia, tôi thích ăn mì trứng mẹ làm nhất.
Nhưng tôi có học thế nào cũng không làm được hương vị mà mẹ tôi làm.
Chỉ có Lâm Mân Dã mới được mẹ tôi truyền lại kĩ năng này.
Mùi hương bay đến chóp mũi.
Tôi chợt nhớ bà ấy vô cùng.
Là bà ấy cho tôi tình thương bao la vô hạn nơi thôn quê trọng nam khinh nữ.
Bà ấy không được học hành, nhưng luôn khuyên tôi học hành chăm chỉ.
Bà ấy ăn không đủ no nhưng lại đi chạy vạy khắp nơi để mượn sách và đồ dùng học tập cho tôi.
Tình yêu của bà là động lực để tôi phấn đấu đến ngày hôm nay.
Mẹ ơi, con rất hạnh phúc, mẹ nhìn thấy không?
Cái nóng làm mắt tôi cay xè, nước mắt trào ra.
Lâm Mân Dã nhẹ nhàng ôm tôi.
“Tuyết Tuyết, từ giờ trở đi, anh là người nhà của em rồi.”
Nhà là gì?
Không cần phải quá xa hoa, cũng không cần có xe thể thao, hàng hiệu.
Mà là chúng tôi ở bên nhau.
Từ bình minh đến hoàng hôn.
(Hoàn toàn văn.)