Nghe đến đây, tôi sững sờ, không lẽ cậu ấy cũng nhìn ra tâm tư thiếu nữ của tôi sao?
“Vậy tại sao lúc đó cậu không phản hồi lại ám hiệu của mình?”
“Niệm Niệm, lúc đó anh cũng thích em, nhưng khi đó em cũng không phân biệt được tình cảm đó là thích hay là ỷ lại đúng không?
Lúc đó em đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, luôn mong chờ nam chính xuất hiện và yêu em một cách cuồng nhiệt, cho nên em mới ra ám hiệu với anh đúng không?
Nhưng anh không phải bá đạo tổng tài, cũng không phải nam chính trong tiểu thuyết, anh chỉ là Hình Xuyên. Anh hi vọng người em thích là Hình Xuyên chứ không phải là nhân vật tổng tài bá đạo kia, cũng hi vọng tình cảm của em là thích, chứ không phải là ỷ lại.
Mỗi lần anh bảo em chăm chỉ học tập, chuẩn bị bữa sáng, bữa trưa cho em, lấy nước cho em… đều là đang đáp lại tình cảm của em.”
Tôi cúi đầu, cẩn thận nghĩ về những gì Hình Xuyên nói.
Khi còn học cấp ba, đúng là tôi rất thích đọc tiểu thuyết.
Lúc đó, tiểu thuyết tổng tài bá đạo rất hot, vì vậy, tôi nói với Hình Xuyên là mình muốn có một tình yêu mãnh liệt, tốt nhất là yêu đương giống như trong tiểu thuyết tổng tài vậy.
Khi ấy, Hình Xuyên cầm sách giáo khoa gõ đầu tôi, nói tôi phải cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên.
Nhưng sau đó, Hình Xuyên giống như cố gắng bắt chước dáng vẻ của tổng tài bá đạo.
“Chậc, Khương Niệm, nữ nhân này thật phiền phức, sao lại có thể quên cả bữa sáng? Đúng lúc ở đây có một suất ăn, cậu được hời rồi đó.”
“Nữ nhân thật phiền phức, đây, nước nóng đây.”
Mặc dù đó không phải dáng vẻ tổng tài bá đạo trong tưởng tượng của tôi, nhưng cậu ấy lại nguyện ý vì tôi mà cố gắng bắt chước những điều đó.
Thậm chí tôi còn nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết trên bàn của cậu ấy, trong đó đánh dấu tất cả những câu thoại bá đạo.
Cố gắng đưa bữa sáng cho tôi, bí mật giấu sữa trong ngăn bàn, chờ tôi cùng đi học về.
Hóa ra tâm tư thiếu nữ của tôi không hề thất bại, chỉ là chàng trai của tôi dùng một cách khác để bảo vệ tình yêu thầm kín này.
“Khương Niệm, vốn dĩ anh định chờ thêm một thời gian nữa, anh nghĩ tranh thủ mấy năm đại học để khiến em thật lòng thích anh. Nhưng đột nhiên Bùi Hoài Nhất lại xuất hiện, khiến anh có cảm giác nguy cơ, anh sợ em bị người khác cướp mất.”
Tôi mơ màng nhìn cậu ấy, cậu ấy chỉ nhéo tôi một phát rồi bất lực thở dài.
“Niệm Niệm, hôm nay em uống say rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp. Anh về trước nhé.”
11,
Sáng hôm sau, tôi thức dậy cùng một cơn đau đầu.
Vừa cầm vào điện thoại đã thấy lời chúc phúc từ Đường Đường.
“Đã thành đôi với Hình Xuyên chưa? Nhớ mời tớ một bữa đấy, nếu không có tớ thì chắc chắn giờ cậu vẫn là cẩu độc thân!”
Giọng nói của Đường Đường khiến cơn buồn ngủ của tôi tan biến hết.
Thì ra hôm qua Hình Xuyên tới là do Đường Đường.
Cô ấy chụp hình tôi ở quán bar rồi đăng lên vòng bạn bè, tiện thể còn gắn kèm cả vị trí.
Nhớ tới Hình Xuyên, tôi vội mở điện thoại, xem hôm qua mình uống say có gửi tin nhắn lung tung không.
Kết quả là khi tôi vừa mở Wechat, tài khoản của Hình Xuyên đứng ở vị trí thứ hai.
Cuộc trò chuyện chứa đầy bao lì xì đỏ và chuyển khoản, kèm theo giọng nói nũng nịu của tôi.
“Hình Xuyên, chụp cho em một tấm ảnh đi, em sẽ cho anh một bao lì xì đỏ UwU.”
“Hửm, sao lại không nhận? Nam nhân, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
“Hình Xuyên, anh tập luyện như thế nào vậy, độ cứng độ mềm vừa phải, anh dạy em đi.”
Tôi bấm vào từng đoạn ghi âm, nó khiến tôi đỏ mặt thót tim.
Tất cả những gì tôi nói ra thật sự không có chút liêm sỉ nào.
Kéo xuống dưới cùng, là một tấm ảnh Hình Xuyên gửi tới.
Trong ảnh, Hình Xuyên quấn một chiếc khăn tắm quanh nửa người dưới, giống như vừa tắm xong, trên mái tóc còn nhỏ vài giọt nước xuống trán.
Tôi dời tầm mắt xuống, cơ bụng tám múi của Hình Xuyên trong gương khiến mũi tôi nóng bừng, sờ lên mũi mình, may mà không có chảy m á u mũi.
Phía dưới còn có một đoạn ghi âm của cậu ấy.
“Khương Niệm, cuối cùng em cũng thông minh hơn một chút, biết gửi tin nhắn cho anh, thưởng cho em một bức hình.”
…
Kết quả là vì tấm ảnh cơ bụng của Hình Xuyên, tôi phải vác gương mặt đỏ chót đến trường học, vừa bước tới cửa lớp đã bị Bùi Hoài Nhất gọi lại.
“Khương Niệm, hôm qua có chuyện gì không? Khi tôi đến quán bar, Đường Đường nói với tôi rằng cậu về rồi.”
Tôi sững sờ, không ngờ hôm qua Bùi Hoài Nhất cũng nhìn thấy tấm ảnh của Đường Đường, còn cố ý đến tìm tôi.
“Hôm qua Hình Xuyên đưa mình về nhà.”
Vẻ mặt cậu ấy trầm xuống một chút, sau đó lại bình thường, “Vậy, chuyện hôm đó tôi hỏi, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Tôi gật đầu, “Bùi Hoài Nhất, cảm ơn cậu đã thích mình, xin lỗi, mình không thể đáp lại tình cảm này.”
“Nếu hôm qua tôi đến trước thì kết quả có khác không?”
Giọng nói của cậu ấy rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
“Thích là thích, không có đến trước hay đến sau.”
Cậu ấy nhìn tôi, tôi nghĩ cậu ấy đã hiểu ý trong lời nói của tôi rồi.
“Là tôi cảm ơn cậu mới đúng, Khương Niệm, cảm ơn cậu đã mang niềm vui và bất ngờ đi vào cuộc sống của tôi.”
Tôi xấu hổ cười.
Thật sự là có niềm vui và bất ngờ.
Đổ cơm vào người, vô duyên vô cớ quỳ xuống dập đầu, cả việc uống say rồi nói những lời l ưu manh, đúng là không phải cô gái nào cũng làm được.
“Niệm Niệm, đây không phải Bùi Hoài Nhất sao?”
Hình Xuyên thấy tôi và Bùi Hoài Nhất nói chuyện, lập tức chạy đến, vòng tay ôm lấy eo tôi.
Tôi nghiêng đầu, trên tay cậu ấy là món bánh bao và trứng gà mà tôi yêu thích.
“Đi thôi, xuống hàng cuối, anh bóc trứng cho em ăn.”
12,
Sau khi ở bên Hình Xuyên, cuộc sống của tôi cũng không thay đổi gì nhiều.
Anh ấy vẫn lo cho tôi từ bữa sáng, bữa trưa đến bữa tối, còn dạy tôi học nữa.
Nhưng điều gì đến rồi sẽ đến, kì nghỉ đông năm nay, mẹ tôi không còn thúc giục tôi học tập như những năm trước, năm nay thay bằng một lời thúc giục mới.
“Niệm Niệm, con 23 tuổi rồi, không có đối tượng sao? Hồi cấp ba mẹ sợ con yêu sớm, giờ con học đại học rồi, mẹ không cấm cản nữa.”
Sau khi bị mẹ càm ràm nửa giờ, tôi bịt lỗ tai, mở cửa chạy ra ngoài.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Hình Xuyên đang dựa vào cửa nghịch điện thoại ở hành lang.
Tôi nhìn mặt anh ấy là hiểu ra, anh cũng không khác với tôi lắm, mẹ tôi và mẹ anh là chị em tốt, thường xuyên nói chuyện với nhau.
Không cần hỏi cũng biết Hình Xuyên bị mẹ thúc giục tìm đối tượng.
“Em cũng vậy à?”
“Đúng vậy, nghe đến mức chai cả lỗ tai rồi.”
“Anh cũng vậy.”
Nói xong, anh cất điện thoại vào túi, nắm tay tôi rồi kéo tôi vào lòng.
Ngày đó, khi chúng tôi mới bên nhau, Hình Xuyên muốn chụp ảnh để đăng lên vòng bạn bè nhưng bị tôi ngăn lại.
Nghĩ đến cảnh hai mẹ biết chuyện, tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Dựa vào tính cách của hai mẹ, chắc chắn sẽ tính chuyện tổ chức hôn lễ luôn, chuẩn bị sẵn sàng áo cưới, sính lễ… chỉ cần tôi và Hình Xuyên tốt nghiệp là có thể cưới nhau luôn.
Cho nên tôi mới ngăn cản Hình Xuyên, cảm thấy giấu được thêm một ngày thì yên ổn thêm một ngày.
Giờ thì tốt rồi, cả hai mẹ đều lo sốt vó.
Anh xoa đầu tôi, nhỏ giọng hỏi, “Niệm Niệm, hai năm rồi, chưa thể công khai sao?”
“Anh muốn kết hôn khi chúng ta vừa tốt nghiệp sao?”
Anh cúi đầu, hơi thở phả vào cổ tôi, hơi nhột nhột.
Tôi muốn dùng tay gãi, nhưng hai tay đều bị trói trong vòng tay anh, cho nên tôi chỉ có thể nhích tới nhích lui trong lòng anh.
Tôi vừa khẽ nhúc nhích, anh đã khàn khàn nói, “Niệm Niệm, nếu là em, anh nguyện ý.”
Tôi lườm anh, chưa kịp nói tiếp, cửa nhà tôi đã mở ra, ngay sau đó, cửa nhà bên cạnh cũng mở ra.
Mẹ tôi thò đầu ra nhìn chúng tôi, trêu chọc nói, “Niệm Niệm ơi, con quên là nhà chúng ta cách âm không tốt lắm rồi à?”
Mẹ Hình Xuyên lập tức thở dài, sau đó bước sang nhà tôi, “Hình Xuyên, cải thảo nhà người ta bị con tr ộm đi rồi.”
Nhìn vẻ mặt háo hức của họ, tôi biết hôn lễ của tôi sắp diễn ra rồi.
…
Ngày đầu tiên của năm mới, Hình Xuyên cho tôi một bao lì xì lớn, bên trong còn có một tấm hình.
Là bức hình hồi còn học cấp ba.
Lúc đó sắp tốt nghiệp, mọi người đều muốn chụp ảnh cùng nhau, lưu lại làm kỉ niệm.
Tôi nghĩ rằng mình và Hình Xuyên không có ảnh chụp chung, bởi vì tôi ngại ngùng, không dám bảo anh cùng chụp hình với mình.
Ngạc nhiên thay, bức ảnh này là hình chụp chung của chúng tôi.
Thật ra, nói vậy cũng không đúng lắm, trong tấm hình này, tôi thoải mái đứng trước ông kính, tay giơ hình chữ V.
Còn Hình Xuyên thì ở phía sau, dịu dàng nhìn về phía tôi.
Đằng sau bức ảnh là dòng chữ anh viết khi vừa tốt nghiệp.
[Nhớ mãi không quên, sẽ có hồi đáp.]
Hình Xuyên cũng đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè vào dịp năm mới.
[Thanh mai trúc mã, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.]
hết.