01,
Bố tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được ông cưng chiều như một nàng công chúa.
Chỉ cần tôi thích thứ gì, nhất định tôi sẽ có thứ đó.
Ngoại trừ Cố Thanh.
Cả thế giới đều biết tôi thích anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến.
Khi tôi biết được tôi sẽ cùng Cố Thanh liên hôn thương nghiệp, tôi vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ.
Hai gia đình hẹn gặp mặt vào hôm nay.
Tôi trang điểm, ăn mặc rất tỉ mỉ.
Sau giờ học, Cố Thanh đích thân đến đón tôi.
Trong lòng tôi vô cùng vui mừng.
Tôi đỏ mặt ngồi trên ghế phụ, xấu hổ lén nhìn anh.
Đi được nửa đường, anh ta dừng xe lại.
Tôi khó hiểu nhìn anh.
Không lâu sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của anh ta, tôi cảm thấy không thích hợp.
“Vân Vân, em biết không, từ trước tới giờ anh vẫn luôn coi em là em gái.”
Chóp mũi tôi chua xót.
Tôi hiểu ý của anh ấy.
2,
Tôi bình tĩnh hỏi lại.
“Cho nên anh không muốn liên hôn, đúng không?”
Cố Thanh khó xử nhìn tôi.
“Vân Vân, ba mẹ anh thật sự rất thích em. Nếu anh mở miệng nói chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không tha cho anh, lát nữa em có thể chủ động nói em không muốn kết hôn với anh được không?”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi cảm thấy bản thân mình như một trò đùa.
Tôi không phải đồ ngốc, tôi hiểu được anh muốn nói gì, anh ta muốn tôi chủ động nói không muốn cùng anh ta kết hôn, để chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của tôi.
Hóa ra, anh ta luôn biết tôi thích anh ta.
Lòng tự trọng của tôi không cho phép bản thân khóc ở đây.
Tôi mở cửa và quay mặt lại nói một câu.
“Em chợt nhớ ra em quên một thứ, anh về trước đi, lát nữa em bảo tài xế đưa tới.”
Nói xong, tôi bước ra khỏi xe và bỏ chạy.
“Vân Vân!”
Tiếng nói của Cố Thanh phát ra từ phía sau.
Nó khiến tôi hoảng loạn rồi chạy nhanh hơn.
Tôi không kiềm chế được nước mắt nữa, khóc như mưa.
Không thèm để ý đến xung quanh.
Tôi ngồi xổm trong một con hẻm nhỏ, vùi mặt vào đầu gối khóc thảm thiết.
Bỗng nhiên bên tai tôi có tiếng sột soạt.
Tôi ngẩng mặt lên.
Qua hàng nước mắt, tôi nhìn thấy một nam sinh tuấn tú trên đầu còn đang đội nón bảo hộ ngồi xổm đối diện.
Trên tay anh ấy cầm một hộp cơm.
Anh ấy thi thoảng ngẩng lên nhìn tôi một chút, sau đó lại cúi đầu ăn một miếng cơm.
3,
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Lần đầu tiên tôi thấy một người chuyển gạch ở công trường lại đẹp trai thế này.
Trông anh chỉ khoảng 22, 23 tuổi. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, có thêm đôi mắt phượng đặc biệt có hồn, mũi của anh cũng rất cao, làn da cũng không bị rám nắng.
Cho dù là ngồi xổm ăn cơm trước mặt tôi, nhưng vẫn toát ra một cảm giác xa xỉ.
Tôi quên mất mình còn đang khóc.
Nhưng thấy anh ăn uống rất ngon lành, tôi ngây ngốc hỏi một câu.
“Nhìn tôi khóc ăn cơm rất ngon sao?”
Anh sửng sốt một chút, đôi mắt hiện lên ý cười.
Không biết anh định nói gì với tôi.
Đúng lúc này, tiếng của Cố Thanh vang lên.
“Vân Vân, không phải em nói quên đồ sao? Sao lại ở đây?”
Lúc này, tôi không biết phải đối mặt với Cố Thanh thế nào.
Tôi không biết phải nói dối kiểu gì.
Tôi vô thức đứng dậy chỉ vào người đang ngồi xổm đối diện tôi.
“Em quên mang theo anh ấy.”
Cố Thanh cùng nam sinh kia đều ngơ ngác nhìn về phía tôi.
Họ nhìn chằm chằm tôi đến mức da đầu tôi cũng cảm thấy tê dại.
Mồm lại nhanh hơn não…
“Anh ấy… anh ấy là bạn trai của em. Không phải anh muốn em nói với chú dì là không liên hôn nữa sao? Em cảm thấy nếu đưa bạn trai em đi cùng, chú và dì chắc chắn sẽ tin tưởng lời của em hơn.”
04,
Cố Thanh dùng ánh mắt không có thiện cảm nhìn nam sinh kia.
Sau khi nhìn thấy quần áo trên người anh ấy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tô Vân, đừng có làm loạn nữa. Em có thân phận như thế nào mà lại tìm bạn trai kiểu này?”
Tôi cực kì xấu hổ.
Tôi biết Cố Thanh không thích người nghèo.
Nhưng cũng không thể khinh thường người khác đến mức này chứ?
Tôi áy náy nhìn về phía nam sinh kia.
Không biết anh ấy đã đặt hộp cơm xuống và đứng dậy từ lúc nào.
Anh ấy không phục nhìn về phía Cố Thanh.
“Anh xem thường tôi? Anh có biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không, tôi kiếm được 8 ngàn! Vân Vân nếu muốn ăn bánh trứng, tôi cũng không thèm nháy mắt, tôi còn dám bảo ông chủ thêm 8 quả trứng vào nữa! Anh có biết điều này có ý nghĩa gì không!?”
Tôi và Cố Thanh nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Cố Thanh cười nhạo.
“8 ngàn? Còn chưa đủ để tôi mua một đôi tất. Sinh hoạt phí một tháng của tôi là 200 vạn.”
Lời này đã đả kích nam sinh kia rồi.
Sắc mặt anh ấy trở nên trắng bệch.
“Anh một tháng kiếm được 200 vạn? Nhìn anh ăn mặc không khác gì con khổng tước như vậy, có phải anh được phú bà bao nuôi không? Anh còn quen phú bà nào không, giới thiệu cho tôi với.”
Tôi không nhịn được cười thành tiếng.
Nhưng nam sinh này nói cũng có điểm đúng, Cố Thanh ăn mặc khoa trương giống hệt con khổng tước, điều này thu hút được rất nhiều nữ sinh.
Cố Thanh giận xanh mặt.
Giống như nhận ra điều gì, Cố Thanh lập tức chất vấn nam sinh kia: “Anh không phải là bạn trai của Tô Vân sao? Muốn ngoại tình sao?”
Tôi quýnh lên, vội vàng nắm lấy tay nam sinh kia.
“Cục cưng, anh quên nhà em rất giàu rồi sao? Nhà em rất có tiền! Nếu anh không tin, em dẫn anh đến nhà em xem là biết.”
Ánh mắt nam sinh sáng lên nhìn tôi.
“Anh có thể đến nhà em sao?”
Tôi không chịu được ánh mắt chân thành tha thiết này.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi liên tục gật đầu.
“Tất nhiên là được rồi.”
Cố Thanh bị s ốc bởi lời nói của tôi.
Anh ta dùng sắc mặt khó coi hỏi tôi.
“Vân Vân, em biết mình vừa nói gì không!?”
Tôi có hơi chột dạ.