5,
Kết quả của việc mồm nhanh hơn não chính là, dưới sắc mặt khó coi của Cố Thanh tôi đưa nam sinh đẹp trai chuyển gạch ở công trường về nhà. Tên anh ấy là Tiêu Thần.
Ba mẹ tôi và ba mẹ Cố Thanh đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thần.
Đặc biệt là ba mẹ tôi, từ trước đến giờ họ vẫn luôn biết tôi rất thích Cố Thanh.
Ba mẹ Cố Thanh nhíu mày.
Họ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Tiêu Thần.
“Tô Vân, con thà ở bên cạnh người như vậy cũng không muốn gả cho Cố Thanh sao?”
Bọn họ nhìn về phía tôi, trong mắt ngoại trừ thất vọng còn có thêm sự bất mãn.
Đã đâm lao phải theo lao.
Nghĩ đến những gì Cố Thanh nói, tôi mạnh dạn gật đầu.
“Ba mẹ, chú dì, con xin lỗi.”
6,
Khi Cố Thanh rời đi, anh ta quay lại liếc nhìn tôi một chút.
Tôi không có thời gian để ý, bởi vì tôi không biết giải quyết Tiêu Thần – người vừa bị tôi đưa về thế nào.
Ba mẹ tôi hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Không ngờ anh ấy rất hiểu lòng người.
Sau khi giải thích với ba mẹ tôi xong, anh quay qua nói với tôi.
“Nếu mọi chuyện giải quyết xong rồi, tôi đi đây.”
Tôi ngượng ngùng.
Tiễn anh ra khỏi biệt thự.
“Cảm ơn anh giúp tôi giải vây.”
Tiêu Thần nhìn thẳng vào tôi.
Lúc này, tôi không hiểu vì sao ánh mắt anh ấy nhìn tôi lại mang theo một chút cảm xúc gì đó mà tôi không hiểu được.
“Em không nhớ…”
Anh ấy nói ra mấy chữ.
Cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi chủ đề.
“Tô Vân, anh ta không xứng với em.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Cố Thanh thật sự rất ưu tú, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Tôi luôn cảm thấy mình không xứng với anh ta.
Không ngờ, Tiêu Thần lại cảm thấy anh ta không xứng với tôi.
“Vì sao lại nói anh ta không xứng với tôi?”
Tôi rất muốn biết mình có chút hào quang nào trong mắt người khác không.
Tôi đầy mong đợi nhìn Tiêu Thần.
Anh không do dự trả lời.
“Tôi nói không xứng là không xứng.”
Tôi ngơ ngác tiễn anh rời đi.
Tôi không phản ứng gì cho đến khi bóng lưng thẳng tắp biến mất trong tầm mắt.
Tiêu Thần có vẻ… hơi buồn cười.
7,
Hôm sau tôi đi đến lớp như thường ngày.
Tôi nghe được cả trường đang bàn tán về một chuyện.
Hoa khôi trường Phương Duyệt đồng ý với lời tỏ tình của Cố Thanh.
Khi nhìn thấy Cố Thanh nắm tay Phương Duyệt bước vào lớp, tim tôi đau nhói.
Tôi ngỡ là sau cú đả kích ngày hôm qua tôi đã nghĩ thông rồi.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Thanh và Phương Duyệt ngọt ngào nắm tay nhau, tôi mới phát hiện ra bản thân chưa thể bình tĩnh đối mặt.
Bạn bè của tôi đều biết tôi thích Cố Thanh đến mức nào.
Thấy sắc mặt của tôi tái nhợt, bạn thân an ủi tôi: “Chiều nay không có tiết, đi quán bar uống chút rượu đi?”
Tôi đồng ý.
Tôi uống say khướt, theo thói quen lấy điện thoại gọi Cố Thanh đến đón.
Người nghe máy là Phương Duyệt.
“Alo, Cố Thanh đang tắm, ai gọi vậy ạ?”
Tôi giật mình tắt điện thoại, cũng tỉnh được một phần.
Tôi không muốn nghĩ đến tại sao Cố Thanh lại tắm vào giờ này.
Cũng không muốn nghĩ tại sao Cố Thanh lại không lưu số điện thoại của tôi.
Tôi gọi tài xế riêng đến đón.
Ngồi phía sau, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Nước mắt không kìm được mà tuôn ra, lau mãi cũng không hết.
Đúng lúc tôi mặc kệ, không thèm lau nước mắt nữa.
Tôi nhìn thấy một bóng người đội mũ bảo hộ bước ra khỏi công trường, thân hình 1m88 thon dài của anh ấy khiến tôi không thể rời mắt.
Là Tiêu Thần!
Trong lúc bốc đồng, tôi bảo tài xế dừng xe.