“Đúng rồi Vãn Vãn.” Bác sĩ Trần nói: “Hai ngày nữa nhớ kêu bà nội đến bệnh viện, bà ấy sẽ phải chạy thận lần nữa.
“Vâng.” Chu Vãn trả lời: “Cảm ơn bác sĩ Trần.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Vãn đi thang máy xuống lầu.
Cũng chính vào lúc này, cô chợt nghe thấy sau lưng có giọng nói.
Không quan tâm, nở nụ cười thờ ơ, càng nhiều hơn là sự lạnh lùng: “Vậy thì sao?”
Cô quay lại, nhìn thấy Lục Tây Kiêu.
Ang đứng cách đó không xa, đối diện là một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da, nghiêm túc thâm trầm, không giận mà uy, đứng sau lưng ông ta là Quách Tương Lăng.
Người đàn ông đột nhiên giận dữ: “Lục Tây Kiêu! Mày tỏ thái độ gì vậy!”
Quách Tương nắm lấy cánh tay của người đàn ông, ấm giọng nói: “Được rồi, lão Lục, thằng bé còn nhỏ, ông tức giận với nó làm gì?”
“Còn nhỏ?” Những lời này lại càng khiến người đàn ông bốc hỏa: “Hơn mười năm nay, có đồ ăn thức uống ngon tôi đều cho nó, muốn gì được nấy. Nó thì hay rồi, làm tôi mất mặt ở khắp nơi, sớm biết mày mất dạy như vậy, thì ngay từ đầu tao đã không cùng mẹ mày … “
Không đợi ông ta nói xong, Lục Tây Kiêu bỗng nhiên tức giận.
Anh nắm lấy cổ áo của người đàn ông, “Ầm” một tiếng, đẩy ông ta vào tường.
Chu Vãn đã quen nhìn anh nói cười vui vẻ, tiêu sái phóng khoáng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như vậy, trán nổi gân xanh, ngực phập phồng dữ dội.
“Lục Chung Nhạc, tốt nhất là ông đừng nói thêm lời nào với tôi”. Từng câu từng chữ của Lục Tây Kiêu, ép đi ra từ trong cổ họng: “Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.”
Nói xong, anh xoay người bước đi, bước chân sinh gió.
Anh không nhìn thấy Chu Vãn, đi ngang qua cô.
Mà Quách Tương Lăng lại thuận theo tầm mắt của anh nhìn thấy Chu Vãn.
Vào lúc đó, sự hoảng sợ lóe lên trong mắt bà ta – bà ta không muốn Chu Vãn đi qua bây giờ.
Chu Vãn theo ý của bà ta, xoay người chạy xuống lầu.
Trong bệnh viện có rất nhiều người, đám người chen chúc như thủy triều, ồn ào huyên náo. Chu Vãn không đuổi kịp Lục Tây Kiêu, vẫn luôn đuổi theo anh tới bên ngoài bệnh viện.
“Lục Tây Kiêu!” Cô hét lên.
Anh không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh ra ngoài, khuôn mặt trầm xuống dọa người.
Chu Vãn thở hồng hộc chạy đi, duỗi tay muốn kéo ống tay áo của anh, lại bị anh dùng sức kéo về phía trước, lảo đảo ngã một bước, thật vất vả mới đứng vững được.
Lục Tây Kiêu quay đầu lại, cụp mắt xuống.
Hai ngón tay của cô gái siết chặt quần áo của anh, bàn tay rất nhỏ, vì dùng sức nên các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Gương mặt của cô đỏ ửng, thở hổn hển, tóc đuôi ngựa xõa xuống, vài sợi tóc bị gió thổi loạn.
“Lục Tây Kiêu.” Cô thở gấp, gọi tên anh lần nữa.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, không nói gì.
Chu Vãn ngẩng đầu nhìn anh, sau lưng là mặt trời đang lặn, đôi mắt trong veo có thể nhìn thấy đáy.
“Có muốn ăn mì không?”
Lục Tây Kiêu không cho rằng tiệm mì đó ngon, nhưng không hiểu sao lại gật đầu, đi theo Chu Vãn đến tiệm mì hôm qua.
“Vẫn là mì hải sản?” Chu Vãn hỏi.
Vừa rồi đi trên đường, anh hút một điếu thuốc, lửa giận cũng tan theo làn khói chút ít, sự thù địch trong người cuối cùng cũng đã giảm bớt.
“Ừ.” Anh đáp nhàn nhạt.
Chu Vãn nói với chú Khang “Vẫn như hôm qua ạ”, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra trả tiền.
Vì anh không muốn nhận tiền mì của ngày hôm qua nên Chu Vãn sẽ mời anh, mặc dù số tiền này không đáng nhắc đến trong mắt Lục Tây Kiêu, một đôi giày của anh đoán chừng bằng chi phí sinh hoạt mấy tháng của Chu Vãn.
Lục Tây Kiêu không phải là người cố chấp, phát hiện ra cô đã vội vàng trả tiền.
Anh nghiêng đầu, thở ra một điếu thuốc: “Tính toán rõ ràng như vậy à?”
Chu Vãn mím môi, nhẹ giọng đáp: “Kiếm tiền không dễ.”
Tính cách cô trầm lặng, không nhiều lời, càng sẽ không om sòm, hỏi một câu trả lời một câu, giọng nói nhẹ nhàng, không ỏn ẻn.
Lục Tây Kiêu đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh cô không khó chịu chút nào, còn làm cho người ta cảm thấy yên bình.
“Sao cậu lại muốn kiếm tiền?” Lần đầu tiên Lục Tây Kiêu nhìn thấy cô, cô đang làm việc bán thời gian trong quán game.
“Bà nội tôi bị bệnh.”
Anh nhướng mày, không lộ vẻ ngạc nhiên hay thương cảm quá mức, hít một hơi thuốc lá, trầm giọng nói: “Bố mẹ cậu đâu?”
“Bố tôi mất lúc tôi còn nhỏ.”
Tay anh đang kẹp thuốc lá dừng một lúc: “Vậy còn mẹ cậu?”
Vì câu hỏi này mà Chu Vãn vô tình cắn vào đầu lưỡi, trong miệng lan ra một mùi máu tanh, nhưng cô không để lộ ra.
Thấy cô không nói, Lục tây Kiêu cũng không hỏi thêm.
Bưng hai bát mì tới bàn ngồi xuống, Lục Tây Kiêu cầm lấy chiếc đũa, Chu Vãn nhìn thoáng qua mu bàn tay anh, nhìn giống như đã được vài ngày rồi, nhưng không được băng bó, vết thương đã lành lại bị rách và tấy đỏ.
Chu Vãn thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn mì.
Lần này, Lục Tây Kiêu cũng nể tình ăn vài miếng.
Cả hai lặng lẽ ăn mì.
Chu Vãn ăn xong trước, cô lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nhẹ nhàng nói với Lục Tây Kiêu: “Tôi ra ngoài một lát.”
“Ừm.”
Gần tiệm mì có một hiệu thuốc.
Chu Vãn mua cồn và băng gạc.
Cô đẩy chiếc túi đến trước mặt anh, đôi mắt rủ xuống: “Vết thương trên tay cậu cần được sát trùng.”
Lục Tây Kiêu nhướng mày.
Anh đã quen với việc được đủ loại con gái chiều chuộng, cũng không để sự quan tâm này trong lòng, không nể mặt nói: “Dùng cũng vô ích.”
Chu Vãn dừng lại, nhưng không bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh, chỉ nói hậu quả cho anh biết.
“Nếu sát trùng không đúng cách thì có thể bị nhiễm trùng, phiền lắm.”
Bà nội đã từng bị như vậy một lần.
Lục Tây Kiêu dựa lưng vào ghế, hơi nâng cằm lên, nhìn cô trong chốc lát rồi mỉm cười.
Anh nghiêng người và đưa tay ra trước mặt cô, không nói gì.
Chu Vãn nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Tây Kiêu cười đến nỗi có chút ngạo mạn: “Tôi không biết làm.”
“…”
Hình như tâm trạng của anh đã tốt trở lại.
Không thể đoán trước.
Chu Vãn lấy thuốc khử trùng ra, nhúng vào tăm bông để sát trùng vết thương.
Cô cúi đầu, rất nghiêm túc, tóc xõa xuống ngực, vài sợi quét qua đầu ngón tay của anh, có chút ngứa.
Góc độ này rất thích hợp để Lục Tây Kiêu quan sát cô.
Lông mi dài, chóp mũi hếch lên, ngũ quan xinh đẹp, có lẽ hai chiếc răng nanh không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cô. Tưởng Phàm cảm thấy cô rất ngọt ngào chính là nhờ hai chiếc răng nanh này.