Cuối cùng, Chu Vãn giúp anh băng lại vết thương.
“Được rồi.”
Lục Tây Kiêu rũ mắt xuống, xử lý khá như vậy.
“Đến quán game à?” Anh hỏi.
“Ừ.”
“Đi thôi.” Lục Tây Kiêu đứng dậy.
Chu Vãn ra ngoài theo anh: “Cậu cũng muốn đi à?”
“Thuận đường tiễn cậu.”
Quán game cách tiệm mì không xa, Chu Vãn và Lục Tây Kiêu đi về phía trước.
Trên đường, Lục Tây Kiêu nhận được một cuộc gọi.
Giọng nói bên kia rất lớn, Chu Vãn ở bên cạnh có thể nghe thấy: “A Kiêu! Fuck, có người kiếm chuyện, đang đánh nhau rồi!”
Lục Tây Kiêu dừng lại: “Ở đâu?”
Chu Vãn không nghe rõ địa chỉ, mà chỉ nghe được ở chỗ nào đó trên phố đi bộ.
“Ừ.” Giọng anh vẫn trầm thấp: “Bây giờ tao qua đó ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Vãn nói: “Đi đi, tôi sắp tới rồi, một mình đi qua cũng được.”
“Được rồi.” Lục Tây Kiêu nói: “Nếu có chuyện gì thì tìm tôi.”
———
Thành thật mà nói, tính tình của Lục Tây Kiêu không tệ lắm, khác với đám côn đồ đó, căn bản là không có lúc nào anh chủ động tìm người khác để gây phiền phức.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị cuốn vào, tính tình lại cứng rắn, không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.
Lúc Lục Tây Kiêu đến thì tất cả đã trở thành một mớ hỗn độn, cũng sắp kết thúc rồi.
Anh không có ý định tham gia, vuốt tóc, ngồi xuống bậc thềm, châm một điếu thuốc rồi thở ra, làn khói che khuất khuôn mặt anh.
Trời vẫn chưa tối, những ngọn đèn đường vừa bật lên chiếu vào bầu trời xanh thẫm, giống như những vì sao sáng ngời.
Tưởng Phàm đổ mồ hôi đến mờ mắt, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lục Tây Kiêu đang uể oải ngồi ở một bên, quát: “A Kiêu! Mau tới đây giúp một tay!”
Anh khẽ cười, búng búng tàn thuốc: “Không phải sắp xong rồi à?”
Trường hợp như vậy, mọi người trong đó rất dễ bị gán ghép cho cái danh hiệu “Lưu manh”.
Mặc dù Lục Tây Kiêu không tham gia, nhưng rõ ràng anh là người ra lệnh.
Anh mặc đồ đen, dáng người lạnh lùng, ngậm điếu thuốc trong miệng, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn vào đám đông, sắc mặt càng trở nên sắc lạnh dưới ánh đèn loang lổ.
Cũng chính vào lúc này, một tia sáng chợt lóe lên từ eo người đối diện.
Không một ai phát hiện ra.
Lục Tây Kiêu cầm một cây gậy lên, đôi mắt đen như mực.
Động tác của anh cực nhanh, cơ bắp căng ra, nhấc gậy đập vào cổ tay người kia, con dao găm sắc bén rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu đau đớn.
“Nếu như mày muốn chơi xấu.”
Lục Tây Kiêu kịp thời giơ tay lên, chặn nắm đấm của người nọ, túm tóc hắn, giật lại, lạnh lùng nói: “Cũng đừng để bị phát hiện.”
Anh ra tay gọn gàng.
Trận hỗn chiến kết thúc nhanh chóng.
Lục Tây Kiêu thản nhiên vỗ bụi trên cánh tay, đi tới cạnh tên ngã xuống đất, nhìn hắn từ trên cao: “Quay về nói với Lạc Hà, về sau trực tiếp tìm tao, không cần giấu diếm như thế này.”
Lục Tây Kiêu và Lạc Hà đã không đối phó với nhau nhiều năm
Lạc Hà lớn hơn anh vài tuổi, không quen nhìn anh càn quấy như thế, danh tiếng lại cao, hận không thể có cơ hội chèn ép để củng cố địa vị của mình.
Tưởng Phàm khinh khỉnh nhổ nước bọt về phía bên cạnh, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Sao buổi chiều mày lại trốn học, gần đây tao không gặp mày.”
Hình ảnh của Chu Vãn hiện lên trong đầu Lục Tây Kiêu.
Anh giật giật khóe miệng: “Bệnh viện.”
“Tại sao phải đến bệnh viện?”
“Lục Chung Nhạc bị bệnh.”
“Làm sao vậy, không nghiêm trọng chứ?” Tưởng Phàm hỏi.
Lục Tây Kiêu khịt mũi nói: “Ai biết được, ông ta không thiếu người chăm sóc.”
Tưởng Phàm biết chuyện của gia đình anh, cũng biết gần đây, Lục Chung Nhạc đã tìm cho anh một người mẹ mới khó tính, điều này khiến Lục Tây Kiêu gần đây rất khó chịu.
Cậu ta vỗ vai Lục Tây Kiêu: “Được rồi, đi chơi một lát.”
Một nhóm người đi tới quán bar.
Có người gọi vài cô gái tới.
Lục Tây Kiêu ngồi trong góc khuất, dùng ngón tay mảnh khảnh cầm ly rượu, yết hầu lên xuống theo động tác uống rượu. Anh không nói nhiều, đều là mọi người xung quanh nói chuyện, thỉnh thoảng mới mở miệng nói vài câu.
Nhưng dáng vẻ này mới là điểm thu hút các cô gái nhất.
Diệp Chanh lướt qua mọi người, ngồi vào bên cạnh Lục Tây Kiêu, chạm ly với anh.
Phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lục Tây Kiêu quay đầu sang một bên.
Diệp Chanh cười nhìn anh: “Uống rượu giải sầu một mình sao? Em uống với anh.”
Lục Tây Kiêu cười nhẹ, không nói lời nào, ngẩng đầu uống cạn nửa ly rượu còn lại.
Diệp Chanh đã nghe qua bên ngoài đánh giá về Lục Tây Kiêu, đơn giản là hư hỏng tùy tiện, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, là một tảng băng đa tình.
Lúc này, hành động của anh dường như đang khích lệ Diệp Chanh.
Trong một môi trường như vậy, một chút gần gũi đều có thể dẫn đến mập mờ.
Trái tim Diệp Chanh đập loạn xạ, cô ta ngập ngừng tiến lại gần Lục Tây Kiêu, kéo lấy cánh tay anh.
Anh không đáp lại.
Diệp Chanh tựa vào người anh, khuỷu tay như bị vướng cái gì đó, cúi đầu liền nhìn thấy một nửa chiếc móc khóa, một cục bông tròn màu xanh lam từ trong túi áo anh nhô ra.
Thực sự không hợp với khí chất của Lục Tây Kiêu.
Cô ta lấy làm lạ, liền lấy nó ra, trên móc khóa cũng không có chìa khóa.
“Sao anh không treo chìa khóa?” Cô hỏi.
Lục Tây Kiêu nhướng mày: “Tôi cho cô động vào sao?”
Anh vẫn luôn như vậy, quá thẳng thắn, không cho người khác mặt mũi.
Diệp Chanh chưa từng gặp chàng trai nào không nể mặt cô ta như vậy, nhưng cô ta cũng không khó chịu, Ngón trỏ móc vào cục bông đưa lên cao, tựa vào vai anh ngắm nghía.
“Có lẽ cái này không phải anh mua.” Diệp Chanh cười hỏi: “Trông anh không giống sẽ thích mấy thứ này.”
“Được tặng.” Lục Tây Kiêu nói.
“Rất dễ thương, anh Kiêu, anh có thể cho em cái này không?”
Cô ta biết gia đình Lục Tây Kiêu rất giàu, cũng đã nghe nói anh rất hào phóng với bạn gái của mình. Diệp Chanh cũng không thật sự muốn cái móc khóa này, chỉ là muốn có một chút liên hệ với anh.
Lục Tây Kiêu hít một hơi thuốc lá, không nói gì.
Diệp Chanh lắc lắc cánh tay: “Được không?”
Anh hất cằm: “Buông ra.”
Giọng anh vẫn lười biếng, nhưng lần này lộ ra chút cảnh cáo.
Diệp Chanh đã hiểu, đặt chiếc móc khóa xuống bàn trà.
Lục Tây Kiêu cúi người nhặt nó lên, cất lại móc khóa vào túi, mà theo động tác này, Diệp Chanh đã nhìn thấy vết thương trên cánh tay của anh, do sơ ý trong lúc đánh nhau, vết máu đã sớm đã khô lại.
“Anh Kiêu, tay anh bị thương.” Diệp Chanh nói: “Có cần xử lý một chút không?”
“Lười.”
Xung quanh là tiếng nhạc rock ồn ào, Diệp Chanh đặt môi lên tai anh: “Em biết, hay là để em giúp anh”.
Lục Tây Kiêu quay đầu lại, mỉm cười, ý vị không rõ: “Ồ, đi đâu giúp?”
Diệp Chanh nhìn khuôn mặt của anh dưới ánh đèn lốm đốm, sống mũi cao thẳng, đáy mắt có ý cười, giọng điệu mập mờ, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nhịp tim của Diệp Chanh lại lỡ thêm một nhịp, mọi giác quan đều bị anh dẫn dắt.
Vừa rồi còn sợ anh tức giận, bây giờ lại bị anh chọc cho động lòng.
Giống như một cô gái dù tự tin và thoải mái đến đâu, đã đến trước mặt Lục Tây Kiêu đều dễ dàng rụt rè.
Cô ta lấy hết can đảm, nắm tay anh: “Anh muốn đi đâu thì đi.”
Trong mũi ngập tràn mùi nước hoa trên người cô gái.