Lục Tây Kiêu nghiêng đầu liếc cậu ta, cười nhạo một tiếng.
“Này, A Kiêu.” Tưởng Phàm nhận ra vẻ mặt của anh, lập tức nói: “Tao vì anh em mà không tiếc cả mạng sống, nhẫn nhịn từ bỏ những thứ yêu thích, thái độ của mày là thiếu tôn trọng tao đó.”
Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!
Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!
Anh nhướng mày: “Tao kêu mày bỏ hả?”
“…”
Lục Tây Kiêu bước đến trước quầy, lấy thẻ thành viên của quán game trong ví ra, lấy ra vài trăm nữa.
Mọi người xung quanh thấy thế, đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó ồn ào liên tục.
“Được lắm A Kiêu, ra tay nhanh thật đấy.” Một nam sinh trong đó nói: “Nạp thẻ hội viên sau lưng bọn tao từ lúc nào thế?”
Từ trước đến nay, mấy người này luôn cởi mở, không che kín miệng.
Chu Vãn không chống đỡ được cái này, mím môi, cúi đầu lặng lẽ nạp tiền vào thẻ thành viên.
“Được rồi.”
Lục Tây Kiêu “Ừ” một tiếng rồi lấy thẻ.
Bọn họ đi về phía máy chơi game, Chu Vãn đã nghe được tiếng bàn tán trêu chọc của bọn họ.
“Đừng nói nữa, Chu Vãn thật đúng là rất xinh, càng nhìn càng đẹp mắt, ngoan ngoãn, con mẹ nó rất thuần khiết”.
“Lời nói nguy hiểm quá đấy, dám thèm muốn em gái mà anh Kiêu thích à?”
“Hahahahaha, không, sao tôi dám chứ, chẳng qua là A Kiêu muốn đổi khẩu vị? Lúc trước tao còn nghĩ A Kiêu không thích loại này.”
Bọn họ chưa bao giờ thấy Lục Tây Kiêu nghiêm túc với cô gái nào.
Lần nào mà không phải là mấy cô gái kia bỏ thêm tiền, thần hồn điên đảo như mấy con thiêu thân lao vào lửa.
Bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều nên tự nhiên sẽ không thèm để những cô gái này vào mắt, không cần phải lo Lục Tây Kiêu tức giận.
Một nhóm người đang online đánh Contra, tiếng bàn phím kêu lạch cạch không dứt, thỉnh thoảng xen lẫn một vài tiếng chửi bới.
Chơi được vài hiệp lại chuyển sang máy khác để chơi.
Trong quán game rất ồn ào.
Trong lúc đó, Chu Vãn ngước mắt liếc nhìn Lục Tây Kiêu.
Anh không chơi game, lười biếng dựa vào một bên, đang cúi đầu xem điện thoại.
Anh rất nhạy cảm với ánh mắt xung quanh, giương mắt nhìn Chu Vãn, bình thản nhướng mày, âm thầm đặt câu hỏi.
Chu Vãn khẽ lắc đầu, cúi đầu làm bài tập.
Qua hồi lâu, người trong quán game ít dần đi.
Tưởng Phàm bước tới trước bàn của Chu Vãn: “Bạn học nhỏ.”
“Hả?”
Tưởng Phàm nghiêng người xem cô đang viết gì: “Không hổ là học bá, bài vở của lớp 1 các cậu có phải không giống bài của bọn tôi không?”
Chu Vãn không nóng không lạnh đáp: “Giống nhau, nhưng đây là bài dự thi.”
“Cuộc thi sao?” Tưởng Phàm chậc chậc vài tiếng: “Hóa học?”
“…”
Chu Vãn nghi ngờ cậu ta có vấn đề về thị lực: “Vật lý.”
Lục Tây Kiêu đi tới, đặt một xấp phiếu điểm lên bàn, nói một cách trào phúng: “Nói như mày biết bài của lớp chúng ta trông như thế nào ấy.”
“…”
Tưởng Phàm bất mãn: “Không phải mày cũng không biết sao?”
Lục Tây Kiêu nhẹ xùy một cái: “Vẫn có thể nhìn ra là đề Vật lý.”
“…”
Chu Vãn chủ động lên tiếng hòa giải, cầm lấy chồng phiếu nặng nề: “Tôi sẽ nhập số này trước.”
Tưởng Phàm hỏi: “Cái này có tác dụng gì?”
Chu Vãn: “Có thể đổi quà.”
Tưởng Phàm nhìn bức tường quà sau lưng cô: “Vậy ở đây có bao nhiêu điểm rồi?”
Chu Vãn ước tính những gì mình có trong tay: “Ở đây có khoảng 20.000, cộng với gần 60.000 trong thẻ.”
“Nhiều như vậy?” Tưởng Phàm kinh ngạc nói: “Vậy có thể đổi được phần thưởng gì?”
“Có thể đổi được những món quà ở hàng này”. Chu Vãn dùng tay ra hiệu, nhớ lại bộ dáng bọn họ trên sân bóng rổ, liền nói thêm: “Bóng rổ đó cũng được.”
“Giải thưởng này không tệ.” Nam sinh bên cạnh nói: “Còn là phiên bản giới hạn đó, nếu tao không nhầm thì là vài trăm tệ.”
Chu Vãn nhìn thoáng qua Lục Tây Kiêu, hỏi: “Có muốn đổi không?”
“Không.” Lục Tây Kiêu nói.
“Anh Kiêu, đừng keo kiệt chư.”
“Chơi game để đổi sang quả bóng rổ phiên bản giới hạn không phải rất lãi sao?”
Tưởng Phàm kỳ quái hỏi: “Không đổi cũng vô dụng. Mày giữ lại làm gì?”
Lục Tây Kiêu liếc cậu ta.
Tưởng Phàm ngạc hiên hỏi: “Mày muốn đổi cái gì?”
Anh hếch cằm, ra hiệu nhìn sang chiếc xe đạp.
Tưởng Phàm càng kỳ quái: “Mày chạy trên đường đua chậm lắm đấy, muốn xe đạp làm gì vậy?”
Lục Tây Kiêu cũng lười giải thích, Tưởng Phàm lại hỏi Chu Vãn: “Bạn học nhỏ, cậu biết không?”
Chu Vạn dừng lại.
Nhớ đến lúc trước Lục Tây Kiêu hỏi cô muốn cái nào nhất.
Cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Lục Tây Kiêu đã nói: “Ít nói chuyện với tên ngốc này lại.”
Trong tích tắc, âm thanh một đám người ồn ào vang trời.
“Được lắm anh A Kiêu!”
“Hahahahaha, mẹ nó, còn mang theo thứ này.”
“Tao tự hỏi sau này liệu anh Tưởng có dám mở mồm gọi bạn học nhỏ nữa không?”
——
Chu Vãn không biết phải phản ứng như thế nào nên vẫn im lặng.
Lục Tây Kiêu đưa tay lên, hơi lạnh của ngón tay xoa nhẹ lên má cô, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười, bộ dạng này muốn hư hỏng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Nghe thấy chưa?” Anh lười biếng hỏi.
Lông mi đen nhánh của cô khẽ run, thuận theo anh trả lời: “Nghe thấy rồi.”
Xung quanh cười ồ lên.
Cũng chính trong tiếng cười này, mọi người đã mơ hồ thay đổi một chút cách nhìn về Chu Vãn.
Không chỉ tính cách và ngoại hình của cô khác so với những cô gái trước kia, mà dường như Lục Tây Kiêu cũng có chút khác, trước đây, Lục Tây Kiêu cũng mặc kệ mấy cô gái đó nói chuyện với ai.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Vãn cũng đã hiểu rồi.
Cô gái thuần khiết trong sạch, mọi suy nghĩ đều lộ ra dưới làn mi đang khẽ run và hô hấp cẩn thận từng li từng tí bên trong, ngũ quan tinh tế, xinh xắn, không thấy một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Giống như đồ sứ tinh xảo, làm cho người ta không tự chủ được muốn bảo vệ nó.
Cũng vào lúc này, trước cửa đột nhiên có vài người đi vào.
Trông không giống người tốt lắm
“Lục Tây Kiêu.” Tên cầm đầu gọi.
Mọi người theo tiếng gọi quay đầu lại, rối rít cau mày, kéo theo sự căng thẳng khó tả xung quanh, Tưởng Phàm nhíu mày nhổ nước bọt, sốt ruột nói nhỏ: “Sao lại là bọn họ?”
Hiển nhiên, bọn họ không phải là bạn.
Lc trước, Chu Vãn đã từng nghe mọi người nhắc đến Lục Tây Kiêu, lúc nào cũng nghe nói anh lại đánh nhau rồi.
Anh quá khoa trương quá kiêu ngạo, vừa hấp dẫn vừa đáng ghét.
Mà bây giờ, anh đứng nguyên tại chỗ, bát phong bất động, bách độc bất xâm, vô cảm nhìn mọi người, lộ ra vẻ khinh thường kiêu ngạo.
Một lúc sau, anh cười: “Ra ngoài nói chuyện?”
Lục Tây Kiêu đút hai tay vào túi, bước ra quán trước những lời bàn tán xì xào xung quanh.
Chu Vãn không khỏi cau mày nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
Sẽ đánh nhau sao?
Không biết có bị thương không …
Chu Vãn nhớ lại lần cuối cùng cô nghe thấy tiếng Tưởng Phàm nhắc đến tên người đó trong điện thoại của anh, tên Lạc Hà.
Hẳn là người đàn ông vừa nãy gọi Lục Tây Kiêu, thoạt nhìn, hắn trông già hơn Lục Tây Kiêu, trên người không có chút khí chất thư sinh nào, đầy vẻ côn đồ xã hội, giữa lông mày đều là vẻ âm trầm hung bạo.
Tim Chu Vãn sinh ra chút hốt hoảng khó hiểu, ngay cả bài kiểm tra cũng không tập trung được.
Chu Vãn siết chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cố gắng làm nhịp tim chậm lại.
Nửa giờ còn lại cuối cùng trước khi tan làm, Chu Vãn chỉ làm hai câu hỏi lớn.