“Cho cậu một phút để giải quyết.” Lục Tây Kiêu nói xong thì cầm cặp cô đi trước.
Chu Vãn tốn không hết một phút, bởi vì cô căn bản không biết phải giải thích mối quan hệ giữa mình với Lục Tây Kiêu như thế nào, cô liếc Khương Ngạn, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy không giống như cậu nghĩ đâu.”
Mặc kệ mẹ của hai người có khúc mắc gì, cũng không quan tâm ai là người bị hại, Lục Tây Kiêu đều là người vô tội.
Mà bây giờ, cô đã xác định được Lục Tây Kiêu không phải là người xấu.
Có thể tự cao, có thể vô cùng tùy tính, có thể đa tình nhưng nói về bản chất thì anh không phải người xấu.
Khương Ngạn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Cậu đứng về phía cậu ta.”
“Tớ không đứng về phía ai cả.” Chu Vãn lắc đầu, “Khương Ngạn, cậu là người bạn quan trọng của tớ, nhưng cậu không thể hạn chế tớ tiếp xúc với ai.”
———
Lục Tây Kiêu cố ý đi nhanh hơn.
Chu Vãn đuổi theo anh mệt đến thở hổn hển, vừa ổn định lại hơi thở vừa hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Anh trầm giọng nói: “Tiện đường.”
“Bệnh cảm đã đỡ hơn chưa?”
“Gần khỏi rồi.”
Anh bước chậm lại hơn một chút, cuối cùng Chu Vãn cũng có thể đi chậm lại: “Giọng nói của cậu hình như còn hơi khàn, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ uống một liều thuốc tôi để trên bàn trà.”
“Ừ.”
Giọng nói của anh vẫn rất nhạt, tích chữ như vàng, lại còn khó ở.
Chu Vãn im lặng đi bên cạnh anh, cũng không biết phải dỗ anh thế nào, chỉ có thể cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân để anh không để ý đến.
Đi thẳng đến quán game, Lục Tây Kiêu cũng không nói với cô thêm lời nào.
Chu Vãn đi đến trước quầy như thường lệ, vừa xem quán vừa làm bài tập, Lục Tây Kiêu tùy tiện tìm một máy chơi game để chơi, phiếu điểm bên chân ngày càng tăng lên không ngừng phun ra một xấp.
Chu Vãn dừng làm đề một lúc, di động rung lên không ngừng.
Vài bạn học có quan hệ khá tốt gửi cho cô một tràng tin nhắn.
[?????]
[Chuyện này là thế nào! Cậu và Lục Tây Kiêu!!!!]
[Cậu ta thế mà lại đứng chờ cậu trước cổng trường!!!!]
[Cứu mạng! Chắc không phải là Lục Tây Kiêu muốn theo đuổi cậu chứ?!]
“…..”
Chu Vãn giương mắt nhìn về phía Lục Tây Kiêu, môi anh mím chặt, lông mày rũ xuống, không cảm xúc gì khi chơi game.
Chu Vãn: [Không phải đâu, sao Lục Tây Kiêu lại muốn theo đuổi mình được chứ!]
Nhìn qua thì căn bản anh không có đủ kiên nhẫn để theo đuổi bất kì cô gái nào.
Những người bạn gái trước kia, có ai là không phải tự chủ động ở bên anh đâu chứ!
Chu Vãn: [Cậu ấy hay đến quán game nên mới dần quen một chút thôi.]
[Nhưng! Cậu ta! Đã! Tới! Cửa! Phòng! Học! Chờ! Cậu!!]
Đầu Chu Vãn dừng lại.
Cô không biết tại sao Lục Tây Kiêu lại đến đây.
Cô cũng hay nghĩ mãi không ra lý do của vài việc Lục Tây Kiêu làm.
Lục Tây Kiêu là một người đặc biệt tùy tiện, cũng không nói ra lí do gì.
Ngay sau đó, người bạn gửi cho cô một đường link.
Chu Vãn click mở, là một bài đăng trên diễn đàn của trường.
Diễn đàn của trường Trung học Dương Minh rất náo nhiệt, một phần là vì Lục Tây Kiêu, rất nhiều cô gái đăng bài hỏi thăm tình hình của Lục Tây Kiêu.
Nhưng hầu như Chu Vãn không vào đây.
Đường link mà người bạn đó gửi đến có tiêu đề là:
<Hôm nay Lục Tây Kiêu đứng trước cổng trường đợi Chu Vãn sao?????>
Chắc Chu Vãn không phải là bạn gái mới của cậu ấy đâu nhỉ?
ĐM, mấy bạn gái cũ của Lục Tây Kiêu đâu phải loại này đâu?
Tôi cảm thấy Chu Vãn siêu xinh đẹp, siêu trong sáng, siêu ngoan! Thành tích tốt, tính cách cũng tốt, tôi cảm thấy không thể nào chung đường với Lục Tây Kiêu đâu……
Rất thích con gái đẹp, tuy Lục Tây Kiêu thật sự rất đẹp trai, nhưng cặn bã vẫn là cặn bã.
Lúc trước nhìn thấy bạn của Lục Tây Kiêu chào hỏi Chu Vãn tôi đã cảm thấy kì lạ rồi.
Nếu thật sự ở bên nhau thì cũng sẽ không được lâu đâu, Lục Tây Kiêu chưa có người bạn gái nào hơn một tháng.
Tuy thế nhưng mà, cho dù có là cặn bã, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn mặt của Lục Tây Kiêu thì cũng đủ rồi.
Hồi trước tôi có thêm Wechat của Lục Tây Kiêu, lúc trước bạn của cậu ta có đăng bóng lưng của một cô gái, khi đó tôi đã cảm thấy người đó rất giống Chu Vãn.
Thật ra tôi cảm thấy Chu Vãn so với những người bạn gái trước đây của Lục Tây Kiêu thì trông đẹp hơn, có chút khí chất thần tiên tỷ tỷ, hoàn toàn chính là khuôn mặt của mối tình đầu!
———
Chu Vãn lần lượt đọc bình luận.
Đối với chuyện này, mọi người cũng không khiếp sợ như Cố Mộng, dù sao bên cạnh Lục Tây Kiêu có rất nhiều cô gái, nghĩ cũng biết đây chỉ là hứng thú nhất thời, không bao lâu nữa sẽ chán ghét cô thôi.
Không khác gì những người bạn gái trước kia của anh.
———
Đêm khuya, mọi người đến quán game đều đã về, chỉ còn lại hai người là Chu Vãn và Lục Tây Kiêu.
Anh đưa cho Chu Vãn một xấp phiếu điểm thật dày.
Chu Vãn giúp anh cất hết vào, lúc làm xong thì nhìn thấy anh cúi đầu, một tay chắn gió, châm thuốc.
“Về?” Anh thở ra một làn khói, hỏi.
“Ừ.” Chu Vãn nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: “Bệnh cảm của cậu còn chưa khỏi, tốt nhất là đừng hút thuốc.”
Lục Tây Kiêu rũ mắt, giật giật khóe miệng, không nghe cô.
Chu Vãn không nói thêm gì nữa, thu dọn xong cặp xách rồi về cùng anh.
Ánh trăng trốn sau đám mây, vẫn còn đèn đường sáng lên.
Mưa vừa tạnh, ven đường có vài vũng nước đọng, nước bắn lên tung tóe.
Lục Tây Kiêu cầm cổ tay Chu Vãn, kéo cô vào bên trong.
Hai người vẫn im lặng.
Qua một lát, Lục Tây Kiêu hỏi, giọng nói khàn khàn: “Ăn mì không?”
“Cậu muốn ăn à?”
“Tùy cậu.”
“Tôi vẫn còn rất no.” Chu Vãn nói, “Nếu cậu đói thì tôi đi ăn với cậu.”
“Quên đi.”
Đi qua quán mì.
Hạt mưa thuận theo mái hiên rơi xuống, tí tách.
Sau lưng lại vang lên tiếng ô tô.
Lục Tây Kiêu không quay đầu lại, cực kỳ tự nhiên giơ tay lên khoác vai Chu Vãn, nửa nắm người cô đi vào trong.
Cho dù cách lớp quần áo nhưng tư thế gần nhau như vậy cũng làm cho cả người Chu Vãn cứng đờ, hình như Lục Tây Kiêu cũng cảm nhận được, sau khi để cô đứng ở trong thì lập tức buông tay xuống.
Chu Vãn âm thầm thở ra một hơi.
Một giây sau, tiếng cười không rõ ý vị của Lục Tây Kiêu vang lên bên tai.
Mặt Chu Vãn nóng lên.
Anh lại cố ý.
Sao lại có người muốn trêu chọc người ta như vậy chứ?
Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên tiếng còi xe.
Bipppp.
Chu Vãn nghiêng đầu, bị đèn xe làm chói mắt.
Cô nhìn thấy Quách Tương Lăng kéo cửa sổ xe xuống, thò nửa đầu ra, gọi Lục Tây Kiêu: “A Kiêu!”