Trụy Lạc

Chương 36



Chu Vãn lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ nếu mình không từ mà biệt, đến lúc Lục Tây Kiêu tỉnh lại nhất định sẽ tức giận.

[Chắc là mình không về kịp rồi, cậu nhanh đi học đi.]

Khương Ngạn: [Vậy được, ngày mai mình đưa vở cho cậu xem.]

Chu Vãn: [Được, cảm ơn cậu.]

Khương Ngạn: [À đúng rồi, có một câu hỏi mà mình không giải được, mình nghĩ có thể giải được nhưng rất rối, cậu nắm rõ phần này hơn mình, rảnh thì cậu xem cho mình nhé!]

Tiếp theo, Khương Ngạn gửi qua một ảnh đề Vật lý.

Chu Vãn còn chưa kịp trả lời lại chữ “Được” thì đã có một bàn tay từ phía sau với đến, đầu các ngón tay có mùi thuốc lá, lấy điện thoại của cô rồi lên sô pha.

Điện nhấp nháy trên sô pha vài cái.

“Nói là sẽ ở cùng tôi, thế mà cậu lại bận làm việc khác.” Lục Tây Kiêu nói.

“……”

Biết Khương Ngạn có quan hệ phức tạp với anh, giờ phút này Chu Vẫn đột nhiên sinh ra cảm giác như bị bắt thóp.

“Tôi…” Cô muốn nói rồi lại thôi.

Lục Tây Kiêu được nước lấn tới: “Tôi gì mà tôi.”

“….”

Anh làm đến hợp tình hợp lý, khiến Chu Vãn hoảng hốt vì cảm thấy mình thật sự có lỗi, cô cúi đầu, không biết phải nói gì cho phải.

“Bởi vì cậu mà tôi bị cảm lạnh, đến chăm sóc tôi còn không có thành ý.” Anh nói.

Chu Vãn hỏi: “Phải làm như thế nào thì mới tính là có thành ý?”

“Đồng cam cộng khổ.”

Chu Vãn không hiểu, ánh mắt trong veo nhìn vào mắt anh, chờ giải thích.

Lục Tây Kiêu nhìn vào mắt cô, sau ba giây thì dời tầm mắt đi.

Lại qua vài giây, anh bỗng nhiên ngồi dậy, lại gần cô.

Khoảng cách của hai người thoáng chốc được kéo gần, khoang mũi của Chu Vãn bây giờ đều là mùi hương trên người anh, mùi thuốc lá xen lẫn mùi sữa tắm, phác họa ra dáng vẻ một thiếu niên sắc bén.

Chu Vãn nín thở.

Lục Tây Kiêu thổi vào cô, nâng cằm Chu Vãn lên, làm cho cổ cô lộ ra một đường cong duyên dáng.

Anh cụp mắt nhìn cô, cong môi nghiền ngẫm.

Bụng ngón tay cái chạm vào môi dưới của cô, nhẹ nhàng cọ xát.

Mặt anh đầy ý cười, điêu luyện tất cả mọi chuyện, mặt không đổi sắc, một lát sau, anh nhướng mày, giọng điệu lười biếng kéo dài, nói:

“Cộng khổ sao, vậy tôi lây bệnh cảm cho cậu là được rồi.”

Chu Vãn nghe ra ngụ ý của anh, cả người cứng đờ.

Lục Tây Kiêu càng đến càng gần, nhưng cằm bị anh nắm lấy, vì bị dọa sợ nên cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to hai mắt.

Lục Tây Kiêu vẫn bình chân như vại quan sát phản ứng của cô, đến khi môi sắp chạm tới thì Chu Vãn đột nhiên nghiêng người né tránh.

Động tác quá mạnh, tay cô không cẩn thận làm đổ một cái ly thủy tinh trên bàn trà.

Keng” một tiếng, đập vào cạnh bàn.

Động tác của Lục Tây Kiêu dừng lại, khoảng cách và hành động vẫn giữ nguyên như cũ.

Chu Vãn lùi về sau, cúi đầu, bởi vì hoảng sợ nên lồng ngực phập phồng.

Xong rồi.

Anh nhất định sẽ tức giận…..

Ai ngờ giây tiếp theo anh lại cười rộ lên.

Anh dựa vào sô pha, nghiêng đầu cười, giọng nói khàn đặc vì bị cảm từ cổ họng phát ra giống như tiếng pháo (?????).

“Tôi còn tưởng cậu có thể giả bộ ngoan ngoãn đến cùng cơ đấy.” Anh nói: “Xem ra cũng không phải vậy “

“…..”

Chu Vãn nghĩ sao tính cách người này có thể tệ như vậy chứ?

Anh đã sớm nhìn thấu cô, biết cô không giống với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, anh không hỏi tại sao, cũng không quan tâm cô đối xử với anh thế nào, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cô lúng túng đỏ mặt.

Mặt Chu Vãn càng đỏ thêm.

Lục Tây Kiêu nhìn một lát, cười nói: “Về đi.”

Chu Vãn ngạc nhiên.

Anh nhướng mày: “Không phải có lớp học à?”

———

Chu Vãn trở về trường thì vừa kịp lớp ôn thi bắt đầu.

Chỉ có cô và Khương Ngạn lọt vào cuộc thi Vật Lý cấp quốc gia, giáo viên tìm một phòng học nhỏ để dạy cho hai người.

Khương Ngạn thấy cô tới, thấp giọng hỏi: “Không phải cậu nói sẽ không đến sao?”

Chu Vãn: “Lúc đầu có chút việc.”

Khương Ngạn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sau khi lớp ôn kết thúc, Chu Vãn thu dọn cặp sách rồi đi ra ngoài.

Cố Mộng kéo cánh tay cô, lôi cô xuống chỗ ngoặt cầu thang nói chuyện.

Gần đây Cố Mộng vừa gặp đã yêu một anh chàng lớp 12, nhưng lại không dám xin số điện thoại, cũng không dám chủ động làm chuyện gì, chỉ dám nói với Chu Vãn rằng chàng trai kia đẹp ra sao.

Chu Vãn không có nhiều ấn tượng với vẻ ngoài mà cô ấy miêu tả, hỏi: “Cậu có ảnh chụp không?”

“Tớ làm sao dám chụp ảnh anh ấy.” Cố Mộng nói: “Dù sao cậu chỉ cần biết anh ấy siêu cấp đẹp trai là được!”

Chu Vãn nghĩ nghĩ, hỏi: “So với Lục Tây Kiêu thì sao?”

“Tất nhiên là Lục Tây Kiêu đẹp hơn rồi.” Cố Mộng cười ra tiếng: “Cậu ta chính là giáo thảo được mọi người công nhận đấy, nhưng có quá nhiều người thích cậu ta, thích cậu ta quá đau khổ, chỉ có kẻ ngốc mới thích cậu ta.”

Chu Vãn im lặng.

“Chu Vãn!” Khương Ngạn chạy đến từ phía sau.

“Sao vậy?”

“Ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng đến thư viện học bài đi!”

“Ngày mai à?” Chu Vãn nghĩ nghĩ: “Mình không biết mai có bận gì khác hay không nữa, tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau nhé.”

Khương Ngạn gật đầu: “Được.”

Lúc đi đến cổng trường, Chu Vãn đột nhiên đứng lại.

Lục Tây Kiêu dựa lưng vào thân cây cổ thụ cao vút ở cổng trường, lười biếng, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, xung quanh sáng rực.

Không ít cô gái nhìn anh.

Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu nhìn Chu Vãn.

Sau khi nhìn nhìn thấy Khương Ngạn đang đứng bên cạnh cô, anh khẽ cau mày khó nhận ra.

Anh cất bước đi tới.

Tim Chu Vãn thoáng chốc đập nhanh hơn.

Cố Mộng cũng nhìn thấy Lục Tây Kiêu, nhưng không quá để ý, mãi đến khi anh càng ngày càng đi đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Chu Vãn.

“Đến bệnh viện hay là quán game?” Anh rũ mắt, giọng nói nhàn nhạt.

Miệng Cố Mộng mở to đến đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào.

Chu Vãn nắm chặt vạt áo đồng phục: “Quán game.”

“Vậy đi thôi.”

Vừa nói anh vừa xoay người, không giải thích hành động của mình lúc này, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh

Chu Vãn do dự hai giây rồi nhỏ giọng nói với Cố Mộng “Tớ đi trước”, sau đó im lặng đuổi theo Lục Tây Kiêu.

“Chu Vãn.” Khương Ngạn bỗng nhiên trầm giọng gọi cô.

Chu Vãn dừng chân, quay đầu lại.

Khương Ngạn chau mày: “Cậu thật sự muốn đi theo cậu ta?”

Vừa dứt lời, Chu Vãn lập tức nghe được tiếng xùy đầy mỉa mai của Lục Tây Kiêu.

Sợ hai người sẽ lại đánh nhau giống như lần trước, Chu Vãn lập tức nhìn anh, nhưng cũng không nhìn ra nhiều vẻ tức giận, rõ ràng chỉ đang chế giễu người khác.

Anh lười nói nói nhảm với Khương Ngạn, cũng không muốn làm trò cười cho mọi người.

Anh xách cặp Chu Vãn lên, gỡ quai cặp ra khỏi tay cô, cầm ở trên tay.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner