Trụy Lạc

Chương 89



Em đi được.”

Thật ra Chu Vãn không hy vọng anh một mực không liên hệ với mấy người bạn kia, tuy không ít bạn bè rượu thịt, nhưng thỉnh thoảng có thể tụ họp lại cũng không tệ, ít nhất thì sẽ sôi nổi hơn.

“Em đi cùng anh.” Chu Vãn nói.

———

Lục Tây Kiêu mở địa chỉ Tưởng Phàm cho, lên tầng.

Mở cửa phòng, mọi người lập tức nhao nhao nói bây giờ mời anh đến một chuyến càng ngày càng khó rồi, lại thấy Chu Vãn sau lưng thì ồn ào nói anh sao yêu đương lại dính người như vậy.

Lục Tây Kiêu không muốn hùa theo bọn họ, nở nụ cười, đi qua ngồi xuống.

Anh không hay đánh bài, trước kia chỉ chơi mấy lần lúc rảnh rỗi nhàm chán.

Nhưng động tác trộn bài lại rất chuyên nghiệp, xương ngón tay thon dài phối hợp với một loạt động tác uyển chuyển thoạt nhìn càng thêm đẹp.

Trộn bài xong, anh nghiêng đầu hỏi: “Biết đánh không?”

“Biết quy tắc thôi.” Lúc bé, Chu Vãn nhìn Quách Tương Lăng đánh bài chơi mạt chược, trong lúc bất tri bất giác đã học được.

“Vậy em đánh nhé?”

Chu Vãn vội vàng xua tay: “Em chưa đánh bao giờ.”

Những người khác cười giỡn nói: “Chị dâu đến chứ, dù sao anh Kiêu có tiền! Thua thì đều tính anh ấy, vừa vặn cho bọn em kiếm được tiền mừng tuổi.”

“Tiền mừng tuổi cũng được.” Lục Tây Kiêu ngậm điếu thuốc cười khàn khàn, lười biếng nói: “Chỉ cần gọi bố.”

Mọi người cười mắng.

 

Đến lượt anh ra bài, anh ném ra một đôi, lại hỏi Chu Vãn, thấp giọng: “Thua thì tính cho anh, có muốn thử một chút không?”

“Em xem trước một chút.” Chu Vãn nhỏ giọng nói: “Có khi cũng quên đánh như thế nào rồi.”

Cô yên tĩnh ngồi sau lưng Lục Tây Kiêu nhìn anh đánh bài.

Mặt bàn bên cạnh bày đầy hoa quả, dâu tây, việt quất, dưa vàng Hami đều có, cái miệng nhỏ của Chu Vãn lại ăn hoa quả.

Bỗng nhiên, Lục Tây Kiêu nghiêng mặt qua, há miệng.

Chu Vãn khựng lại, ngắt dâu tây trên lá cây, bỏ vào trong miệng anh.

Đám nam sinh kia “Ôi” một tiếng, cả người không được tự nhiên nhíu mày: “Sắp xong rồi, sang năm mới rồi còn ngược cẩu.”

Chu Vãn cúi đầu xuống, đỏ mặt.

Lục Tây Kiêu không biết xấu hổ cười theo, lại nghiêng đầu liếc Chu Vãn, kêu dừng lại: “Sắp xong rồi, làm cho ai đó giận thì đều ra ngoài quỳ cho tao.”

Chu Vãn: “…”

Nói như tính cô xấu lắm vậy.

Rõ ràng động một chút lại tức giận là anh.

Anh nói lời này vừa thân mật lại vừa dung túng.

Mặc dù biết Chu Vãn không tầm thường, là người bạn gái lâu nhất trong số bạn gái của Lục Tây Kiêu, nhưng khi nghe anh nói lời này vẫn còn sửng sốt.

Cái này thật sự không giống Lục Tây Kiêu trước kia.

Vì vậy không khỏi nhìn Chu Vãn với cặp mắt khác.

Nhìn cô gái chỉ có thông minh ngoan ngoãn, thật đúng là có chút bản lĩnh, có thể quản Lục Tây Kiêu dễ bảo như vậy.

Một ván chấm dứt, thắng thua đồng đều, Lục Tây Kiêu thắng rất nhiều.

Anh đứng dậy, kéo Chu Vãn ngồi xuống: “Chơi đại đi, không cần sợ thua.”

“Em sẽ cố gắng cho anh thua ít một chút.” Chu Vãn nhẹ nói.

Tay của Chu Vãn nhỏ, cầm bài không chắc, sửa bài cũng chậm, những người khác cũng không vội, chờ cô chậm rãi sửa lại, nhưng sau khi chính thức ra bài thì dần dần thấy suy nghĩ không đúng rồi.

Chu Vãn ra bài rất nhanh, đã nghĩ xong muốn ra cái gì, thậm chí ngay cả bọn họ ra cái gì cũng đã dự đoán xong, không chậm chút nào.

Lục Tây Kiêu ở một bên nhìn xem, nhướng mày.

Ván đầu tiên, Chu Vãn thắng.

Mọi người nói cô thâm tàng bất lộ, Chu Vãn nhếch môi đáp là số mình tốt, bài không tệ.

Đúng là bài của cô không tệ, nhưng qua mấy ván nữa, mọi người đã phát hiện không được bình thường.

Cô đánh bài này cũng quá chính xác, mỗi lần ra bài đều vừa vặn có thể chặn người tiếp theo, bài trong tay càng ít thì cô chặn càng chuẩn.

Lúc cô gái nhỏ đánh bài hết sức chăm chú, rất nghiêm túc và đứng đắn.

Không đầy một lát, bàn bên cạnh bàn đã thắng được một chồng chip, nhưng 20 phút sau, một ván kết thúc.

Tưởng Phàm không dư một cái chip nào, ngẩn người nhìn bài trước mặt, hỏi: “Chu Vãn, có phải cậu biết tính bài không?”

Chu Vãn tạm dừng, gật đầu: “Có thể nhớ kỹ những quân bài đã ra.”

“…”

Vốn tưởng rằng cô chưa từng đánh bài thì có thể mượn cơ hội này bắt được một khoản to của Lục Tây Kiêu.

Nhưng lại quên, người ta đây chính là học thần có thể thi Toán được điểm tối đa.

Qua mấy ván nữa, Chu Vãn lại thắng không ít.

Lục Tây Kiêu ở một bên nhìn xem, cười khẽ: “Em đây là đến kiếm tiền cho anh đấy.”

Không đánh đến khuya, Lục Tây Kiêu đứng dậy muốn đi, bạn bè lôi kéo không tha, nói là người thắng không thể nói kết thúc.

Lục Tây Kiêu nhướng mày: “Tao đưa cô ấy về trước.”

“Được, vậy đưa xong nhớ về đánh tiếp đó.” Có người nói: “Chị dâu không đánh cũng đợi bọn em thắng trước rồi đi!”

Lục Tây Kiêu kéo Chu Vãn rời đi.

“Lát nữa anh có quay lại không?” Chu Vãn hỏi.

“Ừm, làm sao vậy?”

“Anh đừng về muộn quá, thức đêm không tốt cho cơ thể đâu.”

Anh cười: “Biết rồi.”

Ngồi trên taxi, điện thoại Chu Vãn rung lên, Lục Tây Kiêu chuyển khoản cho cô: “Đây là gì?”

“Tiền em thắng.”

“Em chỉ là giúp anh đánh một lát thôi.”

“Đã nói rồi.” Anh siết chặt lòng bàn tay Chu Vãn: “Thua thì tính cho anh, thắng thì là của em.”

Chu Vãn do dự: “Hay anh trả tiền này cho bọn họ đi, tất cả mọi người đều là bạn bè, chỉ đùa một chút thôi, cầm tiền của bọn họ thì không tốt lắm.”

Lục Tây Kiêu trực tiếp cầm điện thoại di động của cô, nhấn xác nhận chuyển khoản.

Ánh mắt anh hơi giương cao, thấy biệt danh Chu Vãn đặt cho anh.Giống như bí mật gì đó bị phát hiện, đầu Chu Vãn trống rỗng, nói quanh co một lúc: “Thì…!không phải anh họ Lục sao, trong chữ Trung là số 6, sửa lại thành biệt danh này.”

Có cái biệt danh chẳng ra gì như vậy, Lục Tây Kiêu cười hỏi: “Sao lúc trước không nghe em nói?”

“Em sửa từ lâu rồi.”

Chu Vãn nhỏ giọng giải thích: “Lúc đó vừa mới thêm bạn, ngại tên của anh, sợ bị người ta nhìn thấy nên sửa lại cái này.”

“Sợ bị người ta nhìn thấy?” Anh nhíu mày: “Anh rất xấu xa à?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner