Bờ môi Lục Tây Kiêu bị chạm đến tê rần, cả người cứng đờ, có dòng điện rất nhỏ thuận theo xương sống và đầu ngón tay lan đến tất cả xương cốt tứ chi.
Cô cúi đầu xuống, xấu hổ, nhỏ giọng: “Ngủ ngon, Lục Tây Kiêu.
”
Nói xong lại nhanh như chớp chạy đi, chỉ còn lại dái tai màu đỏ và phần gáy.
Đợi đến lúc Lục Tây Kiêu hoàn hồn, cô đã sớm biến mất trong tòa chung cư.
———
Cho tới bây giờ, Chu Vãn chưa làm hành động to gan như vậy.
Cô chạy một mạch đến cửa nhà mới dừng lại, thở hồng hộc mở cửa vào nhà.
Bà nội đang xem TV, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của cô thì nở nụ cười: “Chạy nhanh như vậy làm gì, có sói tại đuổi con à?”
Chu Vãn thở gấp đến không còn sức lực để nói chuyện, rót một cốc nước uống hết ừng ực ừng ực.
Về phòng ngủ, cô nhớ lại hành động vừa rồi của bản thân, thẹn thùng đến nỗi hối hận, cảm thấy mình như vậy thật sự rất mất mặt.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô rung lên.
Là Lục Tây Kiêu gửi tới một đoạn voice chat
Không cần nghe cũng biết nhất định lại là nói trêu chọc cô.
Chu Vãn đỏ mặt đến không dám nghe.
Qua năm phút, chờ sau khi nhịp tim đập chậm lại một chút mới ấn mở đoạn voice chat kia.
Giọng nói của thiếu niên rất trầm, mang theo chút trầm thấp và nghiêm túc hiếm thấy ở tuổi này, anh nói:
“Chu Vãn.
”
“Sau này năm mới mỗi năm, đều trải qua với anh đi.
”
Anh rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện, trái tim Chu Vãn lại bắt đầu đập điên cuồng, giống như chiếc bánh ngọt socola được nham thạch đun nóng, sự ngọt ngào lan ra khắp trái tim.
Cô chạy đến bên cửa sổ.
Lục Tây Kiêu vẫn còn đứng đó, qua một lát sau mới nhấc chân đi về nhà.Lục Tây Kiêu không bảo đảm tương lai với người ta, cũng chưa bao giờ nói mãi mãi.
Đây là lần đầu tiên.
Lúc anh nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt.
Chu Vãn, sau này năm mới hằng năm, đều trải qua với anh đi.
Anh muốn hàng năm đều có em.
Anh không thích thế giới này, cũng đúng là không có ước mơ vào ngày sau, nhưng nếu như mỗi năm đều có em ở bên cạnh anh, dường như anh sẽ có chút mong đợi vào tương lai
Vài ngày trước, Chu Vãn từng hỏi anh vấn đề kia, cho tới hôm nay, dường như anh muốn thay đổi đáp án.
Lục Tây Kiêu, chúng ta có thể có một ngày chia tay không?
Anh không biết.
Nhưng anh hy vọng chúng ta mãi mãi không chia tay.
———
Sau ngày đầu năm, tất cả mọi người đua nhau đi đến mọi nhà, mọi ngõ hẻm để chúc Tết.
Ngay cả Lục Tây Kiêu cũng bị ông cụ Lục gọi về vài lần.
Mà Chu Vãn thì bởi vì lúc Chu Quân vừa qua đời, bà nội chạy vạy khắp nơi, những năm nay đã ít qua lại, mấy ngày nay cũng rất thanh nhàn.
Lúc Chu Vãn nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở trong thư viện, cô cầm điện thoại chạy chậm ra ngoài, nhận cuộc gọi: “Alo?”
Anh cà lơ phất phơ hỏi: “Đang ở đâu thế?”
“Thư viện.” Chu Vãn nhỏ giọng nói: “Anh thì sao?”
“Khu nhà cũ.” Anh không kiên nhẫn “chậc” một tiếng: “Phiền lắm.”
Chu Vãn cười rộ lên: “Có nhiều họ hàng lắm sao?”
“Cũng không quen, ông đây cho bọn họ đồ Tết gì đây?”
Chu Vãn vuốt lông anh: “Được rồi, anh cố chờ một lát nữa là có thể đi rồi.”
“Tối nay em ăn cơm với anh.”
“Được.” Chu Vãn đồng ý.
Lúc này, bên Lục Tây Kiêu có âm thanh, hình như là người giúp việc trong nhà, hỏi anh buổi tối có muốn ăn gì không.
Lục Tây Kiêu nói cơm tối không ăn ở đây.
Ông cụ Lục vừa vặn đi tới, nghe vậy thì hỏi anh tại sao.
Anh tựa trên ghế salon, nghiêng chân, lười biếng nói: “Ăn với bạn gái của cháu.”
Chu Vãn nghe xong, nhịn không được tai nóng lên: “Anh nói gì đó?”
Cũng may ông cụ Lục cũng hiểu rõ tính cách của cháu mình, giữa trưa có thể mời vị Đại Phật này về ăn bữa cơm đúng là không dễ gì, coi như là cho anh mặt mũi, cũng không nói thêm gì nữa.
Cúp điện thoại, Chu Vãn lại học một lát, nhận được tin nhắn của Lục Tây Kiêu thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Khương Ngạn nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm nay về sớm như vậy à?”
“Ừm.” Chu Vãn cười cười: “Muốn ra ngoài ăn cơm.”
Khương Ngạn nhíu nhẹ lông mày, nhưng không nói gì.
Chu Vãn bước nhanh xuống lầu, thấy Lục Tây Kiêu từ xa, cô chạy tới: “Sao lại mặc ít thế?”
“Không lạnh.” Lục Tây Kiêu cầm cặp sách của cô “Muốn ăn gì?”
Chu Vãn nghĩ ngợi: “Thịt nướng.”
Ăn thịt nướng sẽ ấm áp hơn.
Hai người tìm một quán thịt nướng, vừa ăn xong thì Tưởng Phàm gọi điện tới hỏi anh buổi tối có muốn đi đánh bài hay không.
Mấy ngày nay, Lục Tây Kiêu rất ít tham gia vào hoạt động của bọn họ, phần lớn là uống rượu ca hát, anh cũng không có nổi hứng thú, vì vậy mấy loại chuyện lặt vặt này Tưởng Phàm cũng rất ít gọi anh.
Không đợi Lục Tây Kiêu từ chối, Tưởng Phàm liền quăng xuống một câu: “Ba thiếu một, chờ mày nữa thôi.” Rồi trực tiếp cúp máy.
Lục Tây Kiêu giật giật khóe miệng, để điện thoại di động xuống.
Chu Vãn hỏi: “Đi không?”
“Em muốn đi không?” Lục Tây Kiêu nói: “Em không muốn thì không đi.”