Trụy Lạc

Chương 92



Thoáng chốc, Chu Vãn giương mắt nhìn cậu ta.

 

Ánh mắt Khương Ngạn bình tĩnh, cậu ta suy nghĩ chuyện ngày suốt cả đêm cả ngày, đã sớm quên mất khoảnh khắc khiếp sợ khi thấy Quách Tương Lăng.

 

Chu Vãn dừng một chút, nhẹ giọng: “Cậu cũng biết rồi.

 

“Vậy nên cậu đã sớm biết bây giờ mẹ cậu ở bên cạnh bố mình.

 

” Khương Ngạn không dám tin mở to mắt: “Vậy cậu và Lục Tây Kiêu còn! ”

“Anh ấy không biết.

 

Chu Vãn cắt ngang Khương Ngạn: “Chỉ có mình biết rõ, là mình biết rõ mà vẫn còn ở bên cạnh Lục Tây Kiêu.

 

“Tại sao?”

Chu Vãn rũ mắt.

 

“Tại sao, Chu Vãn?” Khương Ngạn chau mày: “Rõ ràng cậu không phải là người như thế mà.

 

“Cậu cho rằng mình là hạng người gì?”

Thời gian lâu như vậy, một mình cô chịu đựng bí mật, đến giờ phút này cuối cùng cũng bộc phát: “Ngoan ngoãn, thông minh, không nóng nảy? Vì vậy cho dù Quách Tương Lăng phản bội bố mình, vứt bỏ mình, thấy chết mà không cứu bà nội mình, mình cũng phải trơ mắt nhìn hạnh phúc của bà ta, không thể làm cái gì sao?”

Giờ khắc này, dường như Khương Ngạn không biết Chu Vãn trước mắt: “! Cậu là cố ý à?”

“Đúng.

 

Chu Vãn nắm chặt gáy sách, đốt ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch: “Mình không nhìn nổi bà ta được như ý, cho nên mới cố ý tiếp cận Lục Tây Kiêu, muốn mượn cơ hội này khiến nhà họ Lục đuổi bà ta đi, mình chính là người như vậy đấy, vẫn luôn là như thế.

 

“Nhưng cậu đã ở bên Lục Tây Kiêu một khoảng thời gian rồi, sao! ” Khương Ngạn dừng một chút, không nói tiếp.

 

“Bởi vì! ” Chu Vãn đừng mở mắt, nói: “Mình không làm tổn thương anh ấy.

 

Bởi vì Lục Tây Kiêu thích cô hơn cô tưởng.

 

Khương Ngạn khẽ giật mình, rồi nhíu mày: “Giấy không thể gói được lửa, chẳng lẽ cậu không biết đạo lý này sao? Sao cậu gạt cậu ta được chứ, đến một ngày nào đó, cậu ta nhất định sẽ biết.

 

Trái tim Chu Vãn giống như một khối đá lớn, không ngừng chìm xuống, chìm xuống, dường như muốn rơi vào chi địa tối tăm vô tận.

 

Những ngày này, cô tự lừa mình dối người, thuyết phục mình nhất định sẽ có cách khiến Lục Tây Kiêu không biết.

 

Nhưng cuối cùng, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Khương Ngạn dùng cách trắng trợn nhất thay cô chỉ ra.

 

“Khương Ngạn.

 

” Chu Vãn nhìn trời dần tối ngoài cửa sổ: “Cậu sẽ nói với Lục Chung Nhạc sao?”

“Đương nhiên là không.

 

” Anh nhíu mày: “Mình không thích Lục Tây Kiêu, mình vô cùng rõ chuyện như vậy có ích đối với mình, nhưng Chu Vãn, cậu là người bạn rất quan trọng của mình.

 

“Cảm ơn, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì thì đều là những gì mình phải chịu.

Mặc kệ Lục Tây Kiêu tức giận bao nhiêu, mặc kệ Lục Tây Kiêu sẽ đối xử với cô như thế nào.

 

Chu Vãn thu dọn xong bài thi Vật lý, đứng dậy, nói khẽ: “Đi thôi, đi học đi.

 

———

Cả ngày hôm nay cô đều không liên lạc với Lục Tây Kiêu, Lục Tây Kiêu cũng không tới tìm cô, lúc học thêm xong, Chu Vãn gửi tin nhắn cho Lục Tây Kiêu.

 

Chu Vãn: [Anh còn ở trường không?]

6: [Không, có chút việc.

 

]

Ánh mắt Chu Vãn rũ xuống, nhìn Lục Tây Kiêu gửi tới mấy chữ này, hốc mắt không khỏi chua xót.

 

Cho nên nói, dù sao con người vẫn là lòng tham không đáy.

 

Kết thúc lớp bồi dưỡng, Chu Vãn thu dọn cặp sách rời khỏi trường học, trên đường gọi điện cho bà nội hỏi bà muốn ăn gì, sau khi mua ở bên ngoài thì về nhà.

 

Nhưng bà nội vẫn không ăn được bao nhiêu liền dừng đũa.

 

Cứ như vậy đã vài ngày rồi.

 

 

Lúc đầu, Chu Vãn cũng chỉ cho rằng là không có hứng ăn, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, gần như bà nội chưa từng ăn gì, người gầy hẳn đi, khí sắc càng ngày càng kém.

 

“Bà nội, ăn xong chúng ta đến bệnh viện một chuyến đi.

 

” Chu Vãn nói.

 

“Đến bệnh viện làm gì?”

“Bà cứ ăn không vào như vậy cũng không phải cách, cơ thể nhất định sẽ có vấn đề đấy, chúng ta đi kiểm tra một chút xem rốt cuộc là vấn đề gì.

 

Lớn tuổi, tần suất ra vào bệnh viện cũng ngày càng cao.

 

Bà nội thật sự không muốn thêm phiền cho Chu Vãn, huống chi, cô sắp phải đi thi rồi.

 

“Lớn tuổi chính là như vậy mà.

 

” Bà nội cười nói: “Kiểm tra cái này cũng không tra ra được vấn đề gì.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Chu Vãn, hai bà cháu cùng nhau đến bệnh viện.

 

———

Trong con hẻm nhỏ tối mờ mờ, dây điện trên đỉnh đầu đan vào nhau.

 

Lục Tây Kiêu giẫm một cước trên vai Lạc Hà, mặt mày lạnh lẽo, mặt không biểu cảm, từ trên cao nhìn hắn, quanh người tràn đầy khí lạnh.

 

Xương cốt chỗ bả vai của Lạc Hà bị nghiền đến muốn vỡ vụn, cuộn tròn trên mặt đất kêu rên

Lục Tây Kiêu buông ra, nâng mặt hắn lên: “Mày mà còn dám bàn tán Chu Vãn một câu nữa, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

Lạc Hà đầy máu, hàm răng đều bị nhuộm đỏ, màu đỏ kinh khủng, hắn cũng không muốn sống, đến lúc này còn không chịu thua, phun ra ngụm máu, giọng khàn khàn nói: “Nhìn không ra, có một ngày mày cũng có thể thâm tình đấy.

Lục Tây Kiêu nhìn hắn không nói chuyện.Lạc Hà gần như điên cuồng cười rộ lên: “Có thể làm cho mày xem trọng, sao nào, là vì công phu trên giường rất tuyệt vời à? Vậy thì tốt thật, lần sau tao cũng thử xem.

 

Vừa dứt lời, Lục Tây Kiêu bỗng nhiên nổi giận, mạnh mẽ bổ nhào qua nện từng quyền trên mặt Lạc Hà.

 

Đáy mắt anh đen tối, cũng không để ý đến hậu quả gì, Lạc Hà bị đánh đến phun máu ra.

 

Mắt thấy đánh tiếp như vậy nữa sẽ có tai nạn chết người, Tưởng Phàm tiến lên ôm lấy eo của Lục Tây Kiêu, lấy hết sức lực, cuối cùng giật anh ra.

 

“Lạc Hà.

 

” Lục Tây Kiêu lạnh giọng trong cơn tức giận: “Mày dám trêu chọc cô ấy, tao nhất định sẽ giết chết mày.

 

Vừa rồi uống rượu ở quán bar.

 

Lục Tây Kiêu đã không tham gia vào loại hoạt động này rất lâu rồi, Tưởng Phàm còn thấy kỳ lạ sao anh lại đến, chỉ thấy tâm trạng anh không tốt.

 

Liền đoán có lẽ là cãi nhau rồi.

 

Không ngờ là lúc này, Lạc Hà lại ngồi chếch ở hàng ghế dài bên cạnh.

 

Mấy nam sinh nói đến nỗi không có mặt mũi, không biết xấu hổ, về sau lại liên quan đến Chu Vãn, những lời nói ra là ai nghe xong cũng đều cảm thấy không chịu nổi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner