Trụy Lạc

Chương 213 Ngoại Truyện



Đang lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, ấm áp, cây hoa anh đào trong trường học đã nở rộ, lại bị gió thổi rơi đầy đất.

 

Mọi thứ đều tốt đẹp giống như cảnh trong mơ.

 

Sau khi chụp hình xong, Lục Tây Kiêu ngồi trên bãi cỏ ở sân vận động, tay chống ra phía sau, bởi vì ánh mặt trời nên mắt hơi híp lại, bộ dáng trông có vẻ thờ ơ.

 

Chu Vãn đã xem hết ảnh chụp, đi tới ngồi bên cạnh anh.

 

“Anh mệt à?” Cô hỏi.

 

Lục Tây Kiêu lắc đầu, chìa tay cầm lấy ngón trỏ của cô.

 

Chu Vãn nhận ra sự thân mật của anh, không nhịn được cong môi lên: “Sao vậy?”

 

“Anh cứ có cảm giác như đã từng mơ thấy cảnh tượng bây giờ, giống hệt luôn.”

 

Anh có thể nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

 

Chu Vãn nhìn Lục Tây Kiêu trước mắt, nghiêng người chạm nhẹ lên môi anh: “Lục Tây Kiêu, trước kia em nằm mơ cũng không dám mơ một giấc mơ như vậy.”

 

Đối với cô mà nói, Lục Tây Kiêu thật sự quá tốt.

 

Tốt đến nỗi cô không dám hy vọng xa vời, có thể có được anh mãi mãi.

 

Lục Tây Kiêu lại nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, cho nên em phải tốt với anh hơn một chút.”

 

“Ừm.”

 

“Cả đời này đều phải tốt với anh.”

 

“Ừm.” Chu Vãn cong môi: “Nếu như có kiếp sau, em sẽ nói với anh là em thích anh trước.”

 

Nếu như có thể quay lại lần nữa, em nhất định sẽ dùng hết tất cả dũng khí của mình để yêu anh.

 

———

 

Rời khỏi trường học, sau khi hai người cùng nhau đi ăn cơm tối xong thì đi bộ về.

 

Chu Vãn vẫn còn nhớ, khi bà nội qua đời, cây hoa anh đào ở hai bên đường vẫn chưa nở, bây giỡ đã nở rộ, cả một vùng hồng trắng.

 

Dường như hết thảy đều đang trở nen càng ngày càng tốt hơn.

 

Chu Vãn nắm lấy tay của Lục Tây Kiêu, trước sau lắc qua lắc lại, tâm tình rất tốt.

 

Đi qua tiểu khu cũ, bước chân Lục Tây Kiêu ngừng lại: “Về xem một chút không?”

“Được ạ.”

 

Trên người bọn họ còn mặc đồng phục, cũng bởi vậy đi trên đường rất thu hút người khsc, giống như là học sinh yêu sớm.

 

Chu Vãn mở khóa vào cửa, cởi áo khoác đồng phục trên người ra, lại nhận lấy cái của Lục Tây Kiêu, đi tới bên cạnh máy giặt.

 

Đã nhiều năm không dùng vẫn chưa hỏng, cô cầm quần áo nhét vào, mở ra giặt quần áo.

 

———

 

Qua nhiều năm như vậy, Lục Tây Kiêu đã đến đây vài lần, nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ.

 

Căn phòng không lớn, nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, mặc dù mấy năm nay không có người ở nhưng vẫn có thể nhìn ra ngày trước được sắp xếp rất ấm áp, chiếc thảm màu ấm cùng khăn trải bàn màu sáng.

 

Anh đẩy cửa phòng ngủ của Chu Vãn ra.

Bụi bặm bay lên.

Lục Tây Kiêu giơ tay lên quơ quơ, bước vào.

 

Lúc trước Chu Vãn đi vội vàng, lại một thân một mình, chỉ có một chiếc vali, nhiều đồ không thể mang đi được, bao gồm cả những cuốn sách giáo khoa vừa dày vừa nặng.

 

Lục Tây Kiêu tiện tay rút ra một quyển, mở ra.

 

Những ghi chú phía trên vô cùng cẩn thận nghiêm túc, chữ viết nắn nót.

 

Lúc trước anh bỏ qua nhiều bài học như vậy, toàn bộ đều dựa vào mấy quyển ghi chép Chu Vãn đặt ở trong bàn học.

 

Những ghi chép ấy không phải là lúc trước cô viết đưa cho anh, mà là đặc biệt viết vì anh, mỗi kiến thức đều viết rất cẩn thận, chỉ sợ anh xem không hiểu, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu công sức.

 

Chu Vãn lúc nào cũng thế.

 

Rõ ràng đã làm nhiều như vậy, nhưng lại chẳng nói gì nói.

 

Lục Tây Kiêu giật giật khoé miệng, lại rút ra một quyển.

 

Là một cuốn sổ ghi chép, cuốn sổ rất cũ, một bên còn có khoá mật mã 3 chữ số, là một cuốn sổ rất phổ biến của học sinh ngày trước.

 

Lục Tây Kiêu hơi nhíu mày, không ngờ Chu Vãn cũng sẽ mua cuốn sổ này.

 

Trước giờ cô không có hứng thú với mấy thứ đồ rườm rà màu mè này.

 

Lục Tây Kiêu dùng sinh nhật của Chu Vãn để nhập mật mã – 325.

 

Không thể mở ra.

 

Anh nhướng mày, lại thử lại sinh nhật của mình, cũng không thể mở ra.

 

Thật ra thì anh cũng không cảm thấy trong cuốn sổ này sẽ ghi chép cái gì thật, giống như mấy cuốn sổ lúc học cấp 3, phần lớn đều là viết ngoáy, ghi lại một số thứ nhất thời vui vẻ, chẳng mấy mà quên sạch.

 

Chỉ là anh tò mò Chu Vãn sẽ dùng số nào làm mật mã.

 

Chỉ có điều thử rất nhiều lần đều không đúng.

 

Qua một lát, Lục Tây Kiêu chợt nghĩ đến gì đó, một lần nữa chuyển động vòng mật mã.

 

666.

 

Ngày trước Chu Vãn đặt biệt danh cho anh là 6.

 

Kể cả hình xăm ở xương quai xanh của cô cũng có một số 6.

 

Một tiếng “cạch”, mở ra rồi.

 

Mật mã có liên quan đến anh, Lục Tây Kiêu khẽ cười một tiếng.

 

Sau đó tùy ý lật ra trang đầu tiên, dòng trên cùng viết: 15/8/2013, trời quang.

 

Lục Tây Kiêu chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.

 

———

 

15/8/2013, trời quang.

 

Mình đã gặp một người.

 

26/8/2013, trời quang.

 

Anh ấy đưa cho mình một lon coca lạnh.

 

29/9/2013, trời mưa rào có sấm chớp.

 

Bức ảnh chụp chung đầu tiên.

 

8/10/2013, trời âm u.

 

Mình đã biết tên của cậu ấy – Lục Tây Kiêu.

 

31/12/2013, trời mưa.

 

Không nhịn được nhìn cậu ấy, dù mình không biết gì về cậu ấy cả.

 

3/2/2014, trời quang.

 

Muốn giống như cậu ấy vậy, trở nên đơn thuần, vừa vô tư vừa chân thành, giống như làn gió mát nhất thế gian này.

 

5/5/2014, trời mưa.

 

Cậu có thể chia cho mình một chút ánh sáng không?

 

 

15/9/2014, trời quang.

 

Nghe nói, chỉ cần gặp một người đến hai lần, có thể khiến người đó nhớ kỹ bạn.

 

30/9/2014, trời quang.

 

Mình lặng lẽ vươn tay về phía làn gió mát lạnh, giang hai ngón tay.

 

10/10/2014, trời mưa.

 

Mình muốn thực hiện giấc mơ của mình.

 

Một giấc mơ không ai hay biết.

 

Một giấc mơ có lẽ ngắn như chớp mắt.

 

18/11/2014, trời quang.

 

Lục Tây Kiêu, sinh nhật vui vẻ.

 

Hy vọng anh mãi mãi dám yêu dám hận, mọi chuyện suôn sẻ.

 

———

 

Đây là nhật ký của Chu Vãn.

 

Có lẽ cũng không được gọi là nhật ký.

 

Chữ viết trên đó rời rạc, đứt quãng.

 

Chỉ có ít ỏi mấy chữ, đôi câu vài lời.

 

Nhưng cuối cùng, Lục Tây Kiêu cũng tận mắt nhìn thấy giấc mơ không ai hay biết của Chu Vãn.

 

Cô gái nhỏ bé và bất lực, trộm nhìn chàng trai sâu thẳm, thẳng thắn chân thành, lông bông bừa bãi.

 

Cô gái sa ngã rơi xuống, hãm sâu dưới bùn.

 

Nhưng cuối cùng vẫn từng bước từng bước đi về phía anh.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner