Lại là một năm giữa hè nữa.
Cây xanh râm mát, tiếng ve kêu không ngừng.
Sau cuộc thi năm đó, Chu Vãn cũng tham gia vài hoạt động có giá trị rất cao, cũng càng ngày càng nổi tiếng trong ngành, cuối năm ngoái, cô được cử đi công tác hỗ trợ cho một đơn vị chính phủ, bận suốt mấy tháng liền.
“Cô Chu.”
Gần đây, Chu Vãn còn dẫn dắt một người, vẫn đang học đại học năm 4, thực tập sinh: “Em đã gửi tài liệu chỉnh sửa lại đến mail của cô rồi, cô rảnh thì xem giúp em một chút nhé.”
“Được.” Chu Vãn liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ tan tầm rồi: “Tối cô sẽ xem, sáng mai đưa cho em.”
“Vâng ạ, cám ơn cô Chu.”
“Không cần khách khí.” Chu Vãn cười cười.
Cô thu dọn túi xong thì đi ra ngoài: “Cô đi trước nhé, em cũng về sớm một chút.”
“Vâng ạ.”
Hai năm trước, Chu Vãn đã mua một chiếc xe, mặc dù phần lớn lúc đi làm vẫn là Lục Tây Kiêu đưa đón, chỉ thỉnh thoảng anh bận không có thời gian nên cô mới tự lái.
Hôm nay chính là “thỉnh thoảng” đây.
Lục Tây Kiêu đi công tác, hôm nay trở về.
Chu Vãn ngồi trên xe, trong lòng tính toán thời gian một chút, bây giờ chạy đến sân bay đón anh có lẽ cũng vừa vặn.
Giờ cao điểm tan tầm, trên đường rất kẹt xe, ánh mặt trời chói chang, lái xe về phía Tây, ánh mặt trời chiếu hết vào trước mắt, gần như không mở mắt nổi.
Chu Vãn bị phơi nắng đến oi bức, ngực không quá thoải mái, lúc đèn đỏ đưa tay vặn điều hòa xuống vài độ.
Một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến sân bay.
Chưa đợi được bao lâu liền nhìn thấy Lục Tây Kiêu thuận theo dòng người đi tới.
Chu Vãn vẫy tay gọi anh: “Lục Tây Kiêu.”
Sau khi kết hôn, cô vẫn quen gọi thẳng tên anh, mặc dù cũng bị anh ép gọi “chồng” vài lần, nhưng ở bên ngoài Chu Vãn vẫn không quen gọi cái tên buồn nôn như vậy.
Lục Tây Kiêu vẫy tay lại, thấy cô thì cười ngay lập tức, bước nhanh hơn.
Sau khi kết hôn, anh rất ít đi công tác, lần này thật sự không thoát nổi mới đi.
Tuy chỉ đi một tuần, nhưng mấy năm nay anh chưa từng xa Chu Vãn nhiều ngày như vậy, thật sự là rất nhớ cô.
Lục Tây Kiêu bước nhanh đi tới trước mặt cô, buông vali ra, ôm cô, hôn môi Chu Vãn.
Ngoại hình của hai người xuất chúng, lại hôn nhau ở sân bay người đến người đi, lúc ánh chiều tà, nắng ấm, đẹp như cảnh trong phim thần tượng, dẫn tới không ít người ngoảnh đầu lại.
Lúc lâu sau, Lục Tây Kiêu mới buông cô ra, đưa tay áng chừng cằm của cô: “Có nhớ anh không?”
Chu Vãn ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ.”
Anh cười một tiếng, nắm tay Chu Vãn: “Vậy về nhà thôi.”
Đến bãi đỗ xe, Lục Tây Kiêu đặt vali vào cốp xe phía sau, không để cho Chu Vãn lại lái xe mà tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe về nhà.
“Đã đàm phán hợp đồng xong rồi sao?” Chu Vãn hỏi.
“Ừm, rất thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.” Chu Vãn cong môi: “Có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi.”
Hai người nói chuyện phiếm liên tục, nói cả những chuyện vụn vặt mà mình gặp phải trong một tuần xa nhau.
Trò chuyện một lát, Chu Vãn ngáp một cái, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Tối qua mấy giờ em ngủ thế?”
“Mười hai giờ.” Chu Vãn ấn mi tâm: “Gần đây em hơi bận.”
Lục Tây Kiêu cau mày, đúng lúc đèn đỏ, anh nghiêng người chỉnh ghế phụ ngả ra sau một chút, lấy một cái chăn mỏng ở ghế đắp lên người Chu Vãn: “Ngủ một lát trước đi.”
Thật ra Chu Vãn không ngủ được, nhưng nằm nghỉ ngơi một lát cũng tốt.
Chỉ là không biết vừa nãy bị cảm nắng váng đầu hay làm sao, cô cảm thấy hơi không thoải mái, ngực buồn bực như có một cục bông vậy, có chút buồn nôn.
Chu Vãn hạ cửa sổ xe xuống.
“Làm sao vậy?” Lục Tây Kiêu hỏi.
“Hình như em hơi say xe.”
Lục Tây Kiêu khẽ nhíu mày: “Có muốn nghỉ một lát không?”
“Không sao đâu.” Chu Vãn lắc đầu: “Cũng không khó chịu lắm, gió thổi một chút là được rồi.”
“Tầm mười phút nữa là đến nhà rồi, anh sẽ lái vững, khó chịu thì nói nhé.”
“Vâng.”
Gió thổi bay đi một chút cảm giác buồn nôn ở ngực, Chu Vãn bị gió mát thổi lại càng mơ màng buồn ngủ.
Về đến nhà, cô cũng không có khẩu vị để ăn cơm, đi thẳng vào phòng đi ngủ, chưa được bao lâu, Lục Tây Kiêu liền đi vào, cầm bình nước Hoắc Hương Chính Kỳ khi nãy đi ngang qua mua ở tiệm thuốc.
“Uống đi rồi hẵng ngủ.” Lục Tây Kiêu vén mái tóc xoã trên gò má cô ra: “Khó chịu quá thì chúng ta đến bệnh viện, đừng cố chịu.”
“Vâng.” Chu Vãn nhận lấy bình thuốc.
“Anh đi rót cho em ly nước.”
Lục Tây Kiêu ra khỏi phòng ngủ lần nữa, Chu Vãn cầm bình thuốc lên, vừa muốn uống, lại dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
Cô đứng dậy, lấy ra một que thử thai trong ngăn kéo, cái này là mua vào nửa năm trước, kỳ kinh nguyệt của Chu Vãn vẫn luôn không đều, lúc đó bị cảm phải uống thuốc, để an toàn nên đã mua một hộp, bây giờ còn dư lại một cái.
———
Lục Tây Kiêu rót nước vào phòng ngủ, không nhìn thấy cô ở trên giường, quay đầu liền thấy cô đứng trước bệ kính trong phòng tắm, bộ dáng có chút ngơ ngác.
“Sao vậy em?”
Chu Vãn chậm rãi nghiêng đầu, không nói chuyện.
Lục Tây Kiêu nhìn sang, lúc nhìn thấy hai vạch thì sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng: “Đây là cái gì?”
“Que thử thai.” Chu Vãn chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Hình như em… có thai rồi.”
Từ sau khi kết hôn, bọn họ vẫn luôn làm biện pháp tránh thai.
Nhưng dù sao cũng kết hôn ba năm rồi, lúc đó Chu Vãn có nhắc đến chuyện có muốn sinh con hay không, xem như là đi vào giai đoạn kế tiếp của cuộc đời bọn họ.
Nhưng hình như Lục Tây Kiêu không có hứng thú với con cái lắm, Chu Vãn biết anh không thích trẻ con, cũng không có chấp niệm ở phương diện này, nên cứ thuận theo tự nhiên, vẫn luôn không có con.
Chỉ có ngày nghỉ đầu tháng 5, lúc bọn họ đi du lịch có một lần không tránh thai tốt.
Nhưng lúc ấy Chu Vãn vừa hết kỳ kinh nguyệt, thuộc về cái gọi là “kỳ an toàn”, nên cũng không quá để trong lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là lần đó.
“Còn có chỗ nào không thoải mái không em?” Lục Tây Kiêu sau khi sửng sờ một lúc mới nhanh chóng hỏi.
Chu Vãn lắc đầu.
“Đến bệnh viện trước đã.” Anh lấy một cái áo khoác mỏng trong tủ quần áo, mặc lên cho Chu Vãn.
———
Hai tiếng sau, đã có kết quả.
Thực sự… có thai rồi.