8
Khuôn mặt tôi đỏ bừng lên.
Không biết anh ấy có tức giận không khi tôi lồng tiếng cảnh hôn với người đàn ông khác không, có ghen không, có ăn giấm chua không?
Tôi ngước mắt nhìn biểu cảm của Thẩm Xuyên, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, rồi tắt điện thoại.
“Dạo này em rất thiếu tiền sao?”
“Không thiếu.”
Tôi nhìn Thẩm Xuyên, trong lòng mang một chút hy vọng, nhưng cũng dần trầm xuống.
Hình như anh chỉ hơi khó chịu, không đến mức tức giận, lại càng không có vẻ ghen tuông!
“Vậy thì đừng làm công việc này nữa.”
Lồng tiếng là công việc mà tôi yêu thích, sự gia trưởng của anh khiến tôi thấy rất tức giận.
Tôi kìm nén cơn tức, hỏi lại:
“Tại sao chứ?”
Thẩm Xuyên: “Vì anh không thích.”
Tôi tức giận.
“Thế thì tôi cũng không thích công việc của anh.”
Không phải tôi ghét c ả n h s á t.
Anh ấy là đội trưởng, chắc chắn sẽ bận hơn những người khác.
Nhưng tôi thực sự không thể rộng lượng đến mức ấy.
Cảm giác cuộc sống của tôi và anh ấy chẳng khác gì một người độc thân.
Một mình ăn cơm, một mình đi ngủ.
Khi ốm, phải tự đi b ệ n h v i ệ n, tự truyền nước.
Đến một lời hỏi han cũng chẳng có.
Thẩm Xuyên nhìn tôi, không nói gì.
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này, nên tôi khuyên nhủ anh:
“Thẩm Xuyên, anh nghỉ việc rồi đến công ty nhà mình làm đi.”
Thẩm Xuyên thoáng liếc tôi, ngồi xuống một góc:
“Anh không thể nghỉ việc.”
Lòng tôi nguội đi một nửa.
Thực ra tôi định nói, nếu anh có thể vì tôi mà từ bỏ công việc hiện tại, thì tôi cũng sẽ vì anh mà từ bỏ công việc yêu thích của mình.
Nhưng anh còn chẳng buồn suy nghĩ.
Tôi im lặng một lúc rồi nói tiếp.
“Mẹ nói với em về chuyện con cái rồi, bà muốn có cháu bế.”
Thẩm Xuyên cúi đầu nhìn bụng tôi:
“Đúng là nên có một đứa con.”
Tôi hỏi ngược lại anh:
“Vậy sinh con xong thì sao? Em sẽ phải chăm sóc đứa bé một mình, đúng không?”
Thẩm Xuyên mỉm cười bất lực, xoa đầu tôi:
“Lúc đó sẽ thuê bảo mẫu, em nghĩ nhiều làm gì?”
“Để con mình cả tháng không gặp bố à?”
Những câu hỏi tiếp theo của tôi khiến anh bắt đầu bực bội, anh bật dậy khỏi giường.
“Đỗ Tử Đằng, công việc của anh là như vậy, anh sẽ không nghỉ việc, em không chấp nhận cũng phải chấp nhận!”
Không chấp nhận cũng phải chấp nhận là cái quần què gì?
Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh:
“Vậy thì ly hôn đi!”
“Em có thể đừng có suốt ngày nhắc đến chuyện ly hôn được không?” Thẩm Xuyên xoa trán, giọng đầy bất lực:
“Khó khăn lắm anh mới về nhà một lần, em đừng làm ầm lên được không?”
Tôi: “…”
“Chẳng phải anh nói công việc của anh là như vậy sao? Em không chấp nhận được, em muốn ly hôn, thế được chưa!”
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Xuyên nhìn tôi rất lâu, anh không nói lời nào, rồi quay người rời khỏi phòng.
9
Tôi khiến Thẩm Xuyên tức giận bỏ đi, lại thêm mấy ngày không liên lạc.
Thật sự tôi cũng có ý định ly hôn.
Nhưng tôi đã thầm yêu anh ấy suốt bao nhiêu năm, buông bỏ cũng không dễ dàng gì.
Rất mâu thuẫn!
Tôi đi dạo quanh trung tâm thương mại một mình, tình cờ gặp bạn học cấp ba Triệu Tinh Hà.
Cậu ấy đang ôm bạn gái của mình, cũng là một người anh em rất thân với Thẩm Xuyên.
Thấy tôi, Triệu Tinh Hà chào hỏi:
“Chị dâu, đi dạo một mình à?”
Biết rõ rồi còn hỏi!
Tôi lười nhác liếc cậu ấy một cái:
“Anh nghĩ sao?”
Triệu Tinh Hà cười:
“Cũng đúng, công việc của anh Xuyên bận đến mức chẳng kịp ăn cơm, biết đâu lại gặp phải nhiệm vụ gì nguy hiểm nữa.”
Tôi luôn biết công việc của Thẩm Xuyên là một nghề nguy hiểm, nhưng khi nghe hai chữ “nguy hiểm” từ miệng của người khác, tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Đột nhiên tôi cảm thấy hối hận!
Hối hận vì đã cãi nhau với Thẩm Xuyên!
Im lặng một lúc lâu, tôi hỏi một sự thật mà bao năm nay tôi không hề hay biết:
“Tôi nhớ hồi cấp hai, cấp ba anh ấy học rất giỏi, nhưng tôi không biết tại sao lên đại học anh ấy lại chọn trường an ninh. Cậu biết vì sao không?”
Triệu Tinh Hà nghe tôi hỏi vậy thì ngạc nhiên:
“Chị không biết à?”
Tôi ngơ ngác:
“Không biết.”
Triệu Tinh Hà gãi đầu:
“Hồi lớp 12, anh ấy có một cô bạn gái, rất xinh đẹp. Nghe nói lúc hai người hẹn hò, cô gái đó ra khỏi trường vào buổi tối, bị hai tên côn đồ theo dõi, rồi ở ngõ nhỏ thì bị…”
Tôi đã đoán được những gì xảy ra với cô gái đó.
Điều khiến tôi sốc nhất là tôi hoàn toàn không biết rằng Thẩm Xuyên từng có bạn gái hồi lớp 12.
Tôi chỉ biết anh ấy từng thân thiết với một cô gái.
Cảm giác bỗng trở nên khó tả…
Rất chua xót, rất đắng cay.
Triệu Tinh Hà tiếp lời:
“Dù sao thì… khi tìm thấy, toàn thân cô ấy rách nát không còn gì, trên chân còn dính m á u nữa. Sau đó thì không nghe gì về cô ấy nữa, chỉ biết là đã mất rồi.”
Tôi cười tự giễu:
“Vậy nên Thẩm Xuyên làm c ả n h s á t là vì cô gái đó, đúng không?”
“Đúng vậy.”