16
Thật ra ta không mong đợi câu trả lời của Phó Anh.
Suy cho cùng thoạt nhìn nàng như sắp ngất tới nơi vậy.
Thế là ta tự đẩy cửa và bước vào.
Con da .o găm của quốc sư đã đâm vào da thịt của lão hoàng đế, tấm lụa trắng che mắt hắn ta rơi xuống, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào dòng máu đỏ tươi đang nhỏ giọt của lão hoàng đế với vẻ tham lam và hung tàn, giống như yêu ma đáng sợ nhất trong thế gian.
“Sao vậy?” Ta nói: “Ngươi càng giống tà á..c hơn cả tà á..c như ta.”
Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con d..ao găm của quốc sư chỉ vào ta: “Ngươi là ai?”
“Quốc sư đại nhân quên rồi sao?”
Ta tiến lên một bước, thân hình dựa vào pháp thuật của Triệu thuật sĩ để duy trì vặn vẹo thay đổi, hiện ra chân thân của ta – một tiểu nữ hài bốn tuổi năm đó, trước ngực có một miệng m. áu dữ tợn.
“Ta là Phó Duyệt.”
“Là ngươi?” Vẻ mặt quốc sư trở nên kinh ngạc và khủng hoảng, ta biết hắn ta cuối cùng cũng nhận ra ta.
“Là ngươi!!”
Ta biến lại bộ dáng thiếu nữ mười bảy tuổi, để lộ móng tay dài màu đỏ tươi của mình: “Bây giờ mới nhận ra ta, đã quá muộn rồi.”
“Ta đương nhiên không thể nhận ra ngươi.” Quốc sư dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn ta cười lạnh: “Hỏi ngươi một chút, một đường tới đây đã giẫm chết bao nhiêu con kiến? Chúng nó tên gì? Có dáng vẻ như thế nào? Ngươi nhớ rõ không? ”
Hắn ta phủi vạt áo, ngạo mạn nói: “Đối với ta, các người chỉ là con kiến.”
“Đáng tiếc, ta không phải con kiến, ta là một cái xác sống không tim.”
Trong lúc nói chuyện, móng tay dài ba tấc của ta đã cào vào da hắn ta.
Kẻ ác đã ám ảnh trong cơn ác mộng của ta suốt mười ba năm đang hét thảm thiết, sau đó biến thành một vũng nước mủ.
Thì ta cũng chỉ có như vậy.
Ta cúi đầu, thấy hoa quỳnh nhuốm máu trong lồng ngực chợt nhạt đi nhiều.
Lão hoàng đế ở một bên vẫn chưa chec, khàn giọng hét lên: “Ngươi… Là ai? Dù ngươi là cái thứ gì, mau chóng đến cứu trẫm! Chờ trẫm bình phục, trẫm sẽ phong ngươi làm quốc sư…”
Ta bước tới, rút con da..o găm mà quốc sư đã cắm vào ngực ông ta.
Sau đó, trong đôi mắt đầy mong đợi của ông ta, ta lấy ra một con d..ao khác có dấu ấn phủ Định An Hầu từ trong tay áo, nhắm ngay trái tim ông ta, sau đó hung hăng đâm xuống.
“Thật ngại quái.” Ta phủi tay: “Ta không có ý định cứu ngươi.”
Lão hoàng đế hộc m ..áu tươi, hai mắt mở to, chec không nhắm mắt.
Khi ta để lại cục diện rối rắm đầy phòng bước ra ngoài, Phó Anh sợ đến mức ngã xuống đất, thấy ta đến gần, nàng hoảng sợ lùi lại phía sau: “Cầu xin ngươi, tha cho ta đi, là ta có lỗi với ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta đi.”
“Ngươi không có lỗi với ta.” Ta ngồi xổm xuống đối diện với nàng: “Cho nên ta có thể thả ngươi đi, nhưng mà ngươi phải để lại một thứ.”
Phó Anh run rẩy, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chắc là cho rằng ta giống với quốc sư, bảo nàng để lại một trái tim.
Những ngón tay của ta di chuyển trên người nàng, cuối cùng nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên cổ nàng.
Phó Anh có chút giật mình: “Cái đó là mẫu thân tặng cho ta…”
Ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi vẫn còn nhớ thương bọn họ sao?”
“Ngươi đi đi, càng xa càng tốt.” Ta đứng dậy nói: “Phủ Định An Hầu sắp tan biến rồi.”
Phó Anh rời đi.
Không ai biết nàng đi đâu.
Ta một mình bước ra khỏi Trích Tinh Lâu, quay trở lại ngoài điện của hoàng hậu.
Lý Hằng đang đợi ta ở ngoài điện.
Hoàng hậu cũng ở đó.
Trên môi nàng nở một nụ cười, nói: “Về rồi à?”
“Nếu đã trở về, tam đệ, ngươi đưa vương phi hồi phủ đi.”
Gió trong tường cung thổi từ xa tới, làm tung bay mái tóc đen của hoàng hậu, nàng mỉm cười nói: “Nổi gió rồi, nếu không có chuyện quan trọng thì tạm thời đừng ra ngoài.”
17
Lý Hằng rất nghe theo lời của hoàng hậu, nghiêm khắc nhắc nhở không cho ta ra ngoài.
“Bên ngoài rất nguy hiểm.” Hắn cẩn thận nói.
Tất nhiên là ta biết.
Mặc dù gần đây phủ Tấn vương luôn đóng chặt cửa nhưng vẫn luôn có tin đồn nhảm nhí lọt vào trong.
Hôm trước truyền đến tin hoàng đế bị ám sát, Trần vương cùng quốc sư hộ giá cũng bị ám sát.
Hôm qua, Hình Bộ đã điều tra rõ ràng, bằng chứng vô cùng xác thật, xác nhận là do Định An Hầu lên kế hoạch mưu sát, bắt giữ toàn bộ người có liên quan trên dưới phủ Định An Hầu vào ngục, chỉ có một nữ nhân đã gả vào vào vương phủ có thể may mắn thoát khỏi.
Ba giờ chiều hôm nay là lúc tịch thu tài sản, chém hết cả nhà phủ Định An Hầu.
Cuối cùng ta cũng có thể rời phủ, đến pháp trường để tiễn phụ mẫu ta lần cuối cùng.
“Duyệt Nhi! Duyệt Nhi ! Vi phụ bị oan!”
Định An Hầu không còn vinh quang trước đây nữa, giờ đây cả người ông ta dơ bẩn, đầu tóc rối xù, quả thật còn khó coi hơn cả ăn xin.
“Sao bọn họ… Có thể chỉ dựa vào một con d..ao liền nhận định ta là chủ mưu chứ? Đây là hình phạt lăng trì đấy!” Ông ta khóc lớn: “Ngươi nhanh chóng đi cầu xin hoàng hậu! Đi cầu xin Tấn vương! Ngươi lấy cái chec bức bọn họ, khiến bọn họ tra lại án! Nhanh lên!!”
Ta rơi nước mắt nói: “Nhưng mà phụ thân, con d..ao đó là vật mà phụ thân yêu thích và trân quý nhất, được cất trong thư phòng của người, người bình thường sao có thể nhìn thấy được? Nếu nói không có liên quan gì đến phủ Định An Hầu, ai tin? ”
Định An Hầu ngừng kêu khóc, nhìn ta tràn đầy sự kinh ngạc và nghi ngờ: “…Sao ngươi biết ta để con da..o đó trong thư phòng?”
Ta hạ giọng nói: “Bởi vì ta tự tay lấy nó từ thư phòng của ngươi, đâm vào trong lòng ngực hoàng đế đấy.”
“Là ngươi? Là ngươi!!” Định An Hầu bỗng nhiên nổi điên, hết sức hét vào mặt những người đang giám sát hành quyết: “Mau bắt lấy nàng! Các người không nghe thấy sao? Là nàng, nàng đã giec chec bệ hạ!!”
Quan giám trảm khinh thường nói: “Gần chec tới nơi rồi còn muốn cắn nữ nhi của mình, lão tặc này thật là ác độc.”
Ta lau nước mắt và nói với quan giám trảm: “Cầu xin đại nhân khai ân, cho phép ta được từ biệt mẫu thân.”
Quan giám trảm sốt ruột xua tay ra hiệu cho ta nhanh lên.
Hầu phu nhân ngơ ngác ngẩng đầu, khàn giọng hỏi: “A Anh đâu?”
Ta phe phẩy chiếc nhẫn ngọc trước mắt bà ta: “Bà nói xem?”
Hầu phu nhân nhắm chặt mắt lại, không nhịn được mà rơi lệ: “Ta biết, ta biết mà, dù sao cũng là ta có lỗi với ngươi.”
“Không sao đâu.” Ta nói: “Dù sao thì bây giờ ta đã lấy lại được mọi thứ rồi.”
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Nói xong, ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy đóa quỳnh hoa màu đỏ như máu trên ngực đã hoàn toàn mờ đi, chỉ còn lại một mảng trắng tinh.
18
Ta một mình đi bộ trở lại phủ Tấn vương, khi ta gần đến vương phủ thì đã khuya.
Lý Hằng còn đang đợi ta ở trước cửa.
Hắn nhìn thấy ta từ xa, cầm đèn chạy tới chỗ ta: “Duyệt Nhi!”
Hắn lo lắng nhìn khuôn mặt ta, thận trọng hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Ta mỉm cười với hắn: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi, chàng có thể cõng ta đi một đoạn đường không?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Lý Hằng lập tức chạy tới trước mặt ta, ngồi xổm xuống.
Ta nhẹ nhàng bò lên lưng hắn, hắn vững vàng cõng ta tiến về phía trước.
Hiện tại triều đình rung chuyển, triều đình đã áp đặt lệnh giới nghiêm nghiêm ngặt, vì vậy trên con đường rộng dài này chỉ còn lại hai người là Lý Hằng và ta.
Lúc này trời đất yên tĩnh, màn đêm dày đặc, hắn cõng ta chậm rãi bước đi, như thể trên thế gian này chỉ có ta và hắn cùng một ngọn đèn dầu trong tay.
“Lý Hằng, ta phải đi rồi.” Ta thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ta không thể cùng chàng đi Thục Trung.”
Lý Hằng hơi khựng lại một chút: “…Nàng phải đến một thế giới khác sao?”
“Có lẽ là vậy.”
Giọng nói của Lý Hằng đột nhiên có chút nghẹn ngào: “Vậy sau khi ta chec đi cũng đến thế giới đó, ta có thể gặp lại mẫu phi và nàng không?”
“Có lẽ sẽ gặp lại, hoặc có lẽ không gặp lại.”
Lý Hằng cố gắng suy nghĩ, cố gắng tìm ra thứ gì đó thú vị từ thế giới đơn thuần của mình để giữ người này ở bên cạnh: “Nhưng mà nàng còn có rất nhiều việc phải làm mà? Nàng còn chưa trồng được đóa quỳnh hoa kia, không phải nàng nói muốn cho ta xem sao.”
Ta cảm thấy cơ thể mình bắt đầu trở nên nhẹ hơn, từ từ tiêu tan.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng của mình thì thầm vào tai hắn: “Ta sẽ cho chàng nhìn thấy.”
Lý Hằng sửng sốt tại chỗ, ngơ ngác quay đầu lại, tiểu tỷ tỷ luôn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi đã biến mất.
Ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn lồng trong tay phản chiếu cái bóng cô đơn của hắn.
Người kia dường như chưa từng đến đây bao giờ, như thể từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn.
19
Tiên đế qua đời, Trần vương bị giec, trong quá trình tranh đoạt, Ngụy vương luôn ở thế hạ phong lại hoàn mỹ được lợi.
Khi tân hoàng vừa đăng cơ, thiên hạ được cho là sẽ ổn định, nhưng ý chỉ đầu tiên do tân hoàng ban hành liền phạm phải sai lầm lớn trong thiên hạ – hắn ta không phong hoàng hậu làm thái hậu mà giữ nàng tiếp tục làm hoàng hậu, làm hoàng hậu của chính mình.
Dưới ý chỉ gây nên sóng gió lớn này, một ý chỉ khác ra lệnh cho Tấn vương đến đất phong dường như không đáng kể.
Nghe nói Tấn vương phi buồn bã không vui vì nhà mẫu thân gặp phải thảm họa, không bao lâu sau khi hành hình thì suy nhược mà chec. Tấn vương đáng thương, tuổi trẻ đã góa vợ, phải lẻ loi một mình đến đất phong.
Không ai biết được, trước khi đi, Tấn vương đã lén chạy đến ngoại ô kinh thành để gặp một người trong đêm.
Lý Hằng làm theo những gì được viết trong tờ giấy mà Phó Duyệt để lại, tìm thấy ngôi nhà tre nhỏ ở một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Trước nhà tre có một ngọn đèn lồng, Lý Hằng do dự đẩy cửa vào, nhìn thấy một người nữ tử mặc áo chàm đang đứng trong sân.
Nàng quay đầu lại nhìn thấy Lý Hằng, cũng không có vẻ kinh ngạc: “Ngươi đến rồi?”
“Ngươi là Triệu thuật sĩ sao?”
Lý Hằng ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ với nàng: “Đêm khuya quấy rầy rồi, là Duyệt Nhi bảo ta đến tìm ngươi.”
“Ta biết.” Triệu thuật sĩ bình tĩnh nói: “Nàng nhờ ta đưa cho ngươi một thứ.”
Triệu thuật sĩ lấy ra một đóa hoa quỳnh màu trắng tinh khiết từ tay áo.
Lý Hằng nhận lấy hoa quỳnh, ngơ ngác bước ra khỏi nhà tre.
Một loại cực kỳ đau đớn khó tả đột nhiên quét qua hắn, Lý Hằng cảm thấy không biết phải làm sao.
Cuối cùng, hắn ngồi xổm tại chỗ, bắt đầu khóc lên.
Hết.