Chiếu Điện Hồng

Chương 6



22.

Kiếp trước, điện hạ coi Đoạn Trường Phong là tri kỷ.

Nhưng Đoạn Trường Phong lại nghe lời Cố Ngạn, ngụy tạo chứng cứ, vu khống điện hạ cấu kết với hắn để mưu phản.

Hắn làm tất cả những điều này chỉ vì không chịu nổi dáng vẻ từ bi của điện hạ.

Vì vậy, hắn trăm phương ngàn kế, rắp tâm kéo đóa hoa cao ngạo xuống khỏi thần đàn.

Hắn muốn ánh mắt của điện hạ chỉ có mình hắn, không còn chỗ cho chúng sinh, thỏa mãn ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn của mình.

Kiếp trước, sau khi Tiêu Kỳ lên ngôi, người đầu tiên chàng giết chính là hắn.

Gia tộc nhà họ Đoạn đời đời làm quan, gốc rễ cắm sâu trong triều đình.

Bây giờ không còn thái phó và Tiêu Triết nội ứng ngoại hợp với hắn.

Sau khi Diệu Pháp viên tịch, ta tiếp nhận vị trí quốc sư, cũng bắt đầu xây dựng thế lực của mình trong cung.

Muốn động đến Đoạn Trường Phong vẫn không dễ dàng.

Nhưng…

Ta nhớ lại những nhục nhã và chà đạp đó.

Chỉ muốn lập tức chém hắn thành từng mảnh.

“Meo!”

Tay ta vô thức siết chặt khiến bánh quế hoa đau đớn.

Nó tức giận nhảy khỏi lòng ta, ấm ức trách móc.

Đúng lúc này, có người vội vã đến báo tin.

“Đoạn Trường Phong tách khỏi đại quân, đi đường tắt về kinh, hiện đã vào thành.”

Dưới ánh hoàng hôn, ta đứng phắt dậy.

Đoạn Trường Phong không mang theo thị vệ, một mình trở về.

Hơn nữa còn lén lút trở về.

Cơ hội đã đến.

23.

Khi ta tìm thấy Đoạn Trường Phong trong đêm hội nguyên tiêu, hắn đang trêu chọc một cô nương, giật lấy đèn hoa đăng của người ta mà không chịu trả.

Bàn tay cầm dao găm của ta đổ mồ hôi.

Ta hít một hơi thật sâu.

Vân Linh.

Ta tự nhắc nhở mình.

Nếu việc đêm nay thành công, điện hạ về sau sẽ không còn lo lắng gì nữa.

Thời gian của ta không còn nhiều.

Lợi dụng lúc hắn đang trêu chọc cô gái kia.

Ta giơ tay, lưỡi dao trong ống tay áo lóe lên trong đêm.

Phập.

Một âm thanh trầm đục vang lên, lưỡi dao cắm vào cổ hắn.

Phản ứng của Đoạn Trường Phong quá nhanh.

Gần như là bản năng đã được rèn luyện giữa bao phen sinh tử.

Hắn hơi nghiêng người.

Tránh thoát cú đâm chí mạng lẽ ra đã kết liễu hắn.

Như một con thú bị chọc giận.

Hắn nắm chặt lưỡi dao, để mặc bàn tay bị cắt nát, máu me đầm đìa.

Tay còn lại chống đỡ thế tấn công của bảy tám đồng bọn ta, thuận thế bẻ gãy cánh tay phải của ta.

Hắn không bận tâm đến những thích khách khác.

Mỗi chiêu thức đều tàn nhẫn và điêu luyện, nhằm vào tử huyệt của ta.

Đám đông nhìn thấy máu, hoảng loạn xô đẩy nhau.

“Có thích khách!”

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

“Mau đi báo quan!”

Trong khoảnh khắc đó, giữa đám đông ồn ào, ta nhìn thấy một đôi mắt sững sờ.

Tiêu Kỳ đang nhìn ta.

Qua lớp vải che mặt, dường như muốn nhìn sâu vào đáy mắt ta.

Đối diện một lát, ta quay đi.

Dao găm đã bị Đoạn Trường Phong bẻ cong thành đống sắt vụn, rơi xuống đất kêu leng keng.

Ta thầm nghĩ không ổn.

Không còn bận tâm đến điều gì khác, ta lao mình trốn vào ngõ nhỏ.

Đoạn Trường Phong che cổ rống giận.

Hắn đêm nay đã ghi hận ta, lập tức đuổi theo.

“Tiểu gia nhất định phải giết ngươi!”

Gió đêm thổi thổi tung áo choàng.

Ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc phía sau.

Chỉ biết chạy sâu vào trong ngõ nhỏ.

Đoạn Trường Phong đã chinh chiến sa trường nhiều năm, còn ta từ nhỏ đã như con chuột luồn lách trong các ngõ hẻm của Thượng Kinh.

Hắn không quen thuộc những con ngõ này bằng ta.

Rất nhanh, sau khi vòng qua hai ngõ tối, Đoạn Trường Phong hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.

Ta kiệt sức ngồi bệt trên đất.

Ôm ngực thở không ra hơi.

Phần vải ở bụng đã bị máu thấm ướt một mảng.

Ám sát không thành, gãy một cánh tay, trên người còn bị đâm một lỗ.

Sự cảnh giác của Đoạn Trường Phong còn cao hơn dự đoán của ta.

Lần này là ta khinh địch.

Từ xa, ánh lửa sáng lên, nhiều tiếng bước chân vang lên trong màn đêm.

Người của quan phủ đã đuổi đến.

Ta lảo đảo đứng dậy.

Vừa bước một bước.

Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Người này vất vả lắm mới đuổi tới, hơi thở còn chưa ổn định.

“Đứng lại.”

Toàn thân ta cứng đờ.

Không còn bận tâm đến đau đớn trên người, lao mình chạy đi.

“Vân Linh, nàng dám?”

Tiêu Kỳ nghiến răng.

“Nàng nếu dám chạy, trở về ta sẽ đánh gãy chân nàng.”

“Ta nói được làm được.”

Ta nghĩ, xong rồi.

Vừa làm chuyện xấu đã bị bắt quả tang.

Điện hạ lần này thật sự tức giận rồi.

Chàng sẽ không thật sự bắt ta về, xử trảm tại chỗ chứ?

Ta giả vờ yếu ớt ôm bụng.

Lảo đảo bước vài bước về phía Tiêu Kỳ.

“Điện hạ, đau quá…”

Xác định phương hướng, ta bất ngờ ngã vào người chàng.

Tiêu Kỳ theo bản năng đỡ lấy ta.

Chàng sờ thấy một tay đầy máu, hoảng hốt.

“Vân Linh?”

Ta ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên người chàng.

Giả vờ ngất đi.

Điện hạ thương xót kẻ yếu, chắc sẽ đưa ta về cung chữa trị trước rồi mới tra hỏi sau.

Còn về Đoạn Trường Phong…

Hiện giờ hắn vẫn chưa lộ đuôi cáo.

Việc giết hắn vẫn cần phải tính toán kỹ lưỡng.

24.

Đoạn Trường Phong mất hết mặt mũi, tức tối nhảy dựng lên.

La lối rằng một khi bắt được thích khách, nhất định sẽ lăng trì kẻ đó.

“A Kỳ, ngươi nói có phải gặp ma không?”

“Đêm đó toàn kinh thành bị phong tỏa, cả Thượng Kinh đều bị lục tung!”

“Vậy mà thích khách vẫn chạy thoát!”

Thấy Tiêu Kỳ không để ý đến mình.

Đoạn Trường Phong kêu la đau đớn.

Giả vờ không thể tự lo cho bản thân, muốn Tiêu Kỳ giúp hắn băng bó.

Tiêu Kỳ nâng mắt.

Cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên trong ngày.

“Tay ngươi gãy rồi à?”

Đoạn Trường Phong quan sát vẻ mặt chàng.

“A Kỳ, con hổ trắng mà ngươi nhặt về lại khiến ngươi bực mình à?”

“Gọi là gì ấy nhỉ? Bánh phục linh?”

Tiêu Kỳ cười lạnh.

Cách một tấm bình phong, ta nghe mà tim đập thình thịch.

Đêm đó, Tiêu Kỳ giấu ta vào xe ngựa, tránh khỏi đội tuần tra, mang ta về cung.

Dưới ánh đèn, chàng nhìn rõ bộ dạng thê thảm đầy máu của ta.

Gần như không thể kìm nén cơn giận của mình.

Hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng tức giận đến thế.

Chàng hỏi ta tại sao lại làm vậy?

Ta nói vì ta có thù với hắn.

Thù gì?

Huyết hải thâm thù.

Tiêu Kỳ hỏi mãi mà không moi thêm được gì từ ta.

Đành giấu ta ở trong phòng riêng để dưỡng thương.

Mặc kệ Đoạn Trường Phong không bắt được người, giận dữ mắng mỏ.

Ta cũng không hiểu Tiêu Kỳ nghĩ gì.

Đoạn Trường Phong vừa rời đi.

Ta lập tức từ sau bình phong bước ra.

“Điện hạ.”

Ta ho nhẹ, có chút chột dạ.

“Trích Tinh Các còn nhiều việc chưa xử lý, ta phải trở về.”

Không đợi Tiêu Kỳ mở miệng, ta quay người muốn chạy.

“Vân Linh, nàng dám?”

Lại là câu này.

Ta thở dài trong lòng.

Điện hạ, không có gì ta không dám làm.

Lá gan của ta thực sự lớn hơn chàng nghĩ.

Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn dừng bước.

Ống tay áo màu đỏ rủ xuống trước mặt ta.

“Điện hạ.”

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, nói từng chữ một.

“Điện hạ không cản được ta đâu.”

Đoạn Trường Phong, ta nhất định phải giết hắn.

Thấy ta kiên quyết như vậy, Tiêu Kỳ tức giận.

“Nhà họ Đoạn đời đời làm quan, công cao hơn chủ, Đoạn Trường Phong còn là con trai duy nhất của lão hầu gia.”

“Trước mặt mọi người nàng đi hành thích hắn, nàng không muốn sống nữa à?”

“Nếu như bị bắt, mấy cái đầu cũng không đủ chém!”

Hóa ra là sợ ta bị bắt.

Ta nghiêm túc nói: “Điện hạ yên tâm.”

“Nếu như bị bắt, ta nhất định sẽ tự hủy dung, tuyệt đối không liên lụy đến Đông Cung.”

“Nàng!”

Tiêu Kỳ tức đến mức không nói nên lời.

“Ta không có ý đó.”

Ta nhíu mày.

Vậy có ý gì?

Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm ta cả nửa ngày.

Cuối cùng đành chịu thua.

“Ta chỉ là… lo lắng.”

“Mấy hôm nay, ta cứ nghĩ đi nghĩ lại về đêm đó.”

Giọng nói của chàng run rẩy, thấp đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Nếu ta đến muộn một khắc.”

“Thì có còn gặp được nàng không?”

Toàn thành giới nghiêm, quan binh phong tỏa các ngõ ngách, muốn tóm gọn một mẻ.

Ta thực sự có thể chạy thoát sao?

Điện hạ từ trước đến nay luôn mạnh mẽ tiến về phía trước, lúc này lại lo sợ.

Hóa ra chàng không phải trách ta muốn giết tri kỷ của chàng.

Ta lúng túng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt chàng.

“Vân Linh hứa với điện hạ, từ nay về sau sẽ không mạo hiểm nữa.”

Đều là lỗi của ta, do ta quá khinh suất.

Điện hạ, đừng buồn nữa.

25.

Hạ đi thu đến.

Vết thương của ta cũng đã sắp khỏi hẳn.

Chuyện Đoạn Trường Phong bị ám sát cũng do không bắt được thích khách mà rơi vào quên lãng.

Chớp mắt đã đến chuyến đi săn mùa thu ở núi Bạch Lộ.

Tiêu Kỳ mặc bộ quần áo màu đen tuyền, một mũi tên bắn trúng hồng tâm, giành được giải nhất.

Mọi người vỗ tay tán thưởng, Tần Oản mỉm cười đưa khăn tay lên.

“Điện hạ, lau mồ hôi, nghỉ ngơi một chút đi.”

Chuyến đi săn mùa thu này, hoàng hậu đặc biệt dặn dò nàng đến.

Ngay cả lều trại cũng dựng sát bên lều của Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ nhẹ nhàng từ chối, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa cũ kỹ khác.

Ta nhìn chiếc khăn đó, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Tần Oản nhìn rõ họa tiết trên đó.

Khuôn mặt căng thẳng đột nhiên thả lỏng.

“Con gà trống trên chiếc khăn tay này là điện hạ tự tay thêu sao?”

“Điện hạ thích hoa văn này à?”

“Để hôm nào ta thêu cho điện hạ một chiếc khác.”

Khóe mắt Tiêu Kỳ co giật.

Chàng nói nhỏ: “Đây là con phượng hoàng.”

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Chiếc khăn này là do năm xưa Tiêu Kỳ lẽo đẽo theo ta đòi quà sinh nhật.

Ta giỏi việc giết người cướp của.

Nhưng thêu thùa thì xiêu vẹo, xấu không chịu nổi.

Thấy không khí trở nên ngượng ngùng.

Ta ho nhẹ một tiếng, định lên tiếng giải vây.

Bên cạnh, đột nhiên vang lên một giọng nói ngả ngớn.

“Đừng để tâm đến điện hạ, người này không hiểu phong tình đâu.”

“Điện hạ đã không nhận, hay là Tần cô nương tặng cho ta đi?”

Đoạn Trường Phong khoanh tay, không biết đã đứng xem bao lâu.

Ánh mắt hắn cười hì hì quét qua ta.

“Thần nữ khéo tay như vậy, không biết đã từng làm nữ công cho điện hạ chưa?”

Tần Oản nghe vậy, khẽ cười.

“Tiểu hầu gia cẩn thận lời nói, thần nữ sao có thể làm những chuyện phàm tục này.”

Đoạn Trường Phong cười như không cười: “Mong rằng thần nữ thực sự không dính bụi trần.”

“Nếu không, chẳng phải là lừa dối thiên hạ, mê hoặc chúng sinh sao?”

Kẻ này không có ý tốt, lời nói đầy ẩn ý.

Tiêu Kỳ cau mày ngắt lời.

“Thần nữ do phụ hoàng chỉ định sao có thể để các ngươi bàn tán?”

Ta nhìn thẳng ánh mắt của Đoạn Trường Phong.

Thấy rõ trong đó là sự giễu cợt và chế nhạo.

“Tiểu hầu gia muốn nói gì?”

Đoạn Trường Phong cười.

“Thần nữ đã có thể nhìn thấy thiên tượng, ắt hẳn khả năng quan sát không tầm thường. Bắn tên trăm phát trăm trúng chắc cũng không thành vấn đề.”

“Có dám so tài bắn cung với ta không?”

Tiêu Kỳ muốn ngăn cản, bị ta chặn lại.

Hắn dám công khai gây khó dễ, chắc chắn là đã biết gì đó.

Hơn nữa là có chuẩn bị mà đến.

Thà đối mặt còn hơn là tránh né, xem thử hắn muốn làm gì.

Đoạn Trường Phong đắc ý cười.

“Nếu thần nữ bắn không chuẩn xác bằng một phàm nhân như ta, đôi mắt thần thánh này chẳng phải hữu danh vô thực sao?”

Thì ra là vậy, ta cười nhẹ đáp trả:

“Nghe nói tiểu hầu gia có thể bắn trúng đầu tướng địch giữa muôn vạn quân thù, tuổi còn trẻ đã có nhiều chiến công hiển hách.”

“Nếu bại dưới tay ta, đôi mắt tinh tường của tiểu hầu gia không lẽ cũng là hư danh?”

“Không biết những chiến công kia có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả?”

Mặt Đoạn Trường Phong lập tức xanh mét.

“Thần nữ tự tin đến vậy sao?”

“Không, ta tin tưởng điện hạ.”

Ta quay đầu, nhìn về phía Tiêu Kỳ mặt mày u ám.

“Ta không giỏi bắn cung, xin điện hạ chỉ dạy.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner