33.
Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống.
Những ngày gần đây vì tâm trí mệt mỏi, suy nghĩ quá độ nên ta đã sốt cao.
Trong mơ, ta trở lại những ngày tháng ở Xuân Phong Lầu.
Cái hôm mà ta biết được thân phận thật của Phượng Linh.
Đứa con cưng của trời năm nào bỗng chốc sa chân rơi vào cõi trần.
Ta kinh ngạc và đau đớn.
Điện hạ bình tĩnh cụp mắt, gương mặt mơ hồ dưới ánh mặt trời.
Chàng nói, ở bên chàng rất nguy hiểm, những kẻ hận chàng rất nhiều, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ mất mạng.
Nếu bây giờ ta rời đi, chàng sẽ không trách ta.
Khi đó, ta đã nói gì nhỉ?
Ta nói, ta nguyện vì điện hạ trước sau hầu hạ, trung thành đến chết.
Sau đó, ta cầm bức thư tay của điện hạ, chạy vạy khắp nơi, liên lạc với những thân tín cũ.
Một ngày nọ, ta liên lạc được với thủ lĩnh ám vệ Đông Cung ngày xưa.
Người này cũng đang tìm kiếm điện hạ.
Họ ẩn mình trong bóng tối, chỉ chờ điện hạ quay về.
Ta vui mừng trở về, muốn báo cho điện hạ tin tốt này.
Rồi ta phát hiện, cửa phòng của điện hạ không đóng.
Một mùi máu tanh xộc vào mũi ta.
Ta xông vào.
Nhưng đứng lại trước bức bình phong cuối cùng.
Ta thấy trên đó phản chiếu bóng người.
Có một nam nhân đè điện hạ xuống giường.
Tay điện hạ cầm một chiếc trâm vàng, đang đâm mạnh vào phía sau gáy người đó.
Một lần. Hai lần.
Nam nhân đó đã chết hẳn.
“A Linh.”
Nhưng bóng điện hạ đang run rẩy.
Giọng nói gần như cầu xin.
Chàng nói: “Đừng nhìn.”
Nhiều năm sau, khi điện hạ tự sát vào một đêm tuyết rơi.
Lâu lắm rồi, ta mới thấy lại biểu cảm đó trên gương mặt điện hạ.
“Vân Linh, ta bẩn lắm.”
“… Đừng nhìn.”
Trong mơ, tim ta như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt.
Đau đến mức gần như không thể hít thở.
Không đúng!
Bản năng sinh tồn khiến ta bỗng nhiên mở to mắt.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Trường Phong.
Hắn ta bóp chặt cổ ta, lại giở trò cũ, muốn giết ta.
Đoạn Trường Phong cười:
“Ta đã suy nghĩ cả đêm, quyết định vẫn nên giết ngươi trước rồi mới xử lý Tiêu Triết.”
“Biến số trên người ngươi quá nhiều, ta thật sự không yên tâm.”
Bàn tay ở cổ càng ngày càng siết chặt, mặt ta trắng bệch, động tác giãy giụa càng lúc càng yếu.
Đồng tử cố gắng lấy lại tiêu cự, cuối cùng nhìn rõ…
Sau lưng Đoạn Trường Phong, có một bóng đen lao thẳng về phía hắn ta.
Một tiếng sói hú dài tru lên.
34.
Đoạn Trường Phong bị tấn công bất ngờ từ phía sau, buộc phải buông lỏng cổ ta ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào người mới tới, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
“Ngươi là ai?!”
Người đó không trả lời, bước thẳng đến trước mặt ta.
Một giọng nói lạ lẫm, cứng nhắc hỏi:
“Còn sống không?”
Ta ho khan, trước mắt dần rõ ràng hơn.
Đó là một thiếu niên khá hoang dã.
Trên thân trên không mặc gì, chỉ quấn một mảnh da thú che phần bụng dưới.
Mái tóc xoăn đen xõa xuống, dài gần đến mắt cá chân.
Hơn nữa…
Thiếu niên này có đôi mắt màu hổ phách giống như một con dã thú.
Thật lạ lẫm. Thật quen thuộc.
Ta kinh ngạc xác nhận: “A Sóc?!”
Dù người này bây giờ trông rất lôi thôi, ta vẫn nhận ra.
Người trước mặt là thủ lĩnh ám vệ Đông Cung kiếp trước, là đồng nghiệp của ta.
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại không mặc quần áo chứ?!
Thiếu niên nghiêng đầu bối rối.
Cố gắng hiểu lời ta.
Hắn đột nhiên đứng dậy, kéo tay áo ta định lôi ra ngoài.
Đoạn Trường Phong nghi hoặc:
“Ngươi quen hắn?”
Ta không khẳng định cũng không phủ định, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
Ngươi cứ chờ đấy.
Qua nhiều ngã rẽ, A Sóc đưa ta vào một hang động khác.
Trên bàn đá, có hai xác sói gầy còm.
Ta từng nghe một truyền thuyết, có một con sói mẹ tha một đứa trẻ bị bỏ rơi về nuôi dưỡng như sói con.
Khi đứa trẻ lớn lên, tính cách giống sói, không biết nói tiếng người.
Người đời gọi đó là “đứa trẻ sói”.
Ta nhìn A Sóc đang loay hoay lục lọi đồ đạc ở trong góc hang.
Hóa ra người đồng nghiệp mặt than ít nói nhưng đánh nhau dữ dội ở kiếp trước là đây.
Không biết điện hạ làm thế nào mà nhặt được người này.
A Sóc lục lọi trong đám cỏ khô một lúc, cuối cùng tìm được thứ mình muốn.
Hắn trân trọng giao nó cho ta.
Đó là một cái túi hương cũ.
Kỹ năng thêu thùa cũng ngang ngửa ta.
Chất liệu vải lại khá tốt, giống như loại vải mới nhập về Đông Cung năm nay.
Ta mở ra xem thử.
Bên trong là mấy loại thảo dược mà ta không nhận ra, đã khô queo cả rồi.
“Đây là gì thế?”
A Sóc chỉ vào ta.
Lắp bắp nói: “Báo… ân.”
Ta nghĩ cái túi hương này có lẽ liên quan đến Đông Cung.
Vậy là người này ngửi thấy mùi tương tự trên người ta nên mới đi theo ta?
Ta ghép các manh mối lại, ra được một kết luận mơ hồ.
Có người nào đó ở Đông Cung từng cứu A Sóc và để lại cho hắn cái túi hương này. Ta thường xuyên ra vào Đông Cung nên cũng có mùi tương tự. A Sóc nhận ra, muốn theo ta về Đông Cung để báo ân.
Trong khi ta còn đang suy nghĩ, A Sóc đã ghép được một câu hoàn chỉnh.
“Tên.” Hắn nói: “Ta… đi theo ngươi.”
Ta hơi ngạc nhiên.
“Vậy thì ngươi lấy tên là A Sóc đi.”
A Sóc vẫn nhìn ta, muốn biết tại sao.
Ta nhanh trí nghĩ ra.
“Vì hôm nay là mồng một.”
Kiếp trước, A Sóc là do điện hạ nhặt về.
Cái tên này đương nhiên cũng do điện hạ đặt.
Ta không biết có ý nghĩa gì, đành bịa tạm.
“A Sóc.” Ta nhẹ nhàng nói.
“Ta là Vân Linh, ngươi có muốn theo ta về Đông Cung, cùng ta bảo vệ một người không?”
Giống như kiếp trước, chúng ta cùng nhau đi theo điện hạ.
Là tấm khiên của chàng, cũng là lưỡi dao sắc bén nhất trong tay chàng.